Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 496

 

Cả ngày hôm đó, Kiều Nhã Linh như người mất hồn. Sự xuất hiện của Tiểu Kiệt đã làm khuấy đảo tâm trí cô, cô không thể tập trung làm gì cả. Sau khi trở về nhà, cô mua rất nhiều rượu, ngồi trong căn phòng tối uống không ngừng.

 

Chất lỏng cay xè chảy vào cuống họng, thiêu đốt sự muộn phiền và khó chịu trong lòng. Kiều Nhã Linh uống không ngừng nghỉ, cuối cùng say đến mức không biết trời đất gì nữa. Kiều Nhã Linh nằm vật dưới nền nhà, trên khóe mắt vẫn còn đọng nước, cô thì thầm nói: “Kiều Nhã Linh, mày không được đau lòng, không được nhớ đến bọn họ nữa”

 

Mặc dù đã nhắc nhở bản thân như vậy, nhưng Kiều Nhã Linh lại nhớ đến ánh mắt đầy tổn thương mà Tiểu Kiệt nhìn mình khi ấy, lồng ngực cô đau quặn. Cô co người lại, vò đầu, tự trách bản thân: “Tại sao mày lại nói những lời đó chứ? Mày đúng là tồi tệ!”

 

Kiều Nhã Linh không hề muốn tổn thương Tiểu Kiệt, cô chỉ sợ khiến cho thằng bé hy vọng, rồi lại để nó phải thất vọng. Khi nói ra những lời tàn nhẫn ấy, chính cô cũng rất đau đớn. Câu gọi “mẹ” của thằng bé lại càng khiến cô xót xa hơn.

 

Hoàng Tuấn Khải sắp kết hôn với Tuyết Loan rồi, cô ta mới thực sự là mẹ của thăng bé. Tiểu Kiệt sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc mà không có cô. Còn cô, cuối cùng cũng trở thành một người không còn quan trọng với thằng bé nữa. Có thể bây giờ thăng bé sẽ rất buồn, nhưng rồi, mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi.

 

Kiều Nhã Linh bò dậy, tiếp tục uống rượu, cả người mềm oặt năm trên ghế. Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa. Kiều Nhã Linh không buồn động đậy, vẫn nằm ì một chỗ. Tiếng chuông lại dồn dập vang lên, tựa như thể hiện sự thiếu kiên nhẫn của người nào đó.

 

Kiều Nhã Linh lầm bầm nguyền rủa, cô ôm đầu đứng lên, loạng choạng đi đến mở cửa.

 

HẠT Kiều Nhã Linh chớp mắt, mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó tự nhiên bật cười: “Anh đẹp trai, sao anh lại đến đây thế?”

 

Hoàng Tuấn Khải đứng ở trước mặt cô, trên trán nổi đầy vạch đen.

 

Kiều Nhã Linh bị Hoàng Tuấn Khải lôi vào nhà một mạch. Cổ tay cô bị Hoàng Tuấn Khải bóp mạnh, cô nhăn mặt kêu đau nhưng anh vẫn mặc kệ. Anh ném Kiều Nhã Linh lên ghế sô pha, cô rên lên một tiếng đau đớn, bất mãn lầm bầm: “Làm cái trò gì thế hả? Đừng tưởng đẹp trai rồi muốn làm gì thì làm!”

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn một đống vỏ chai rượu bia vứt lăn lóc trên sàn nhà, sắc mặt càng u ám hơn. Anh vốn dĩ vì chuyện Tiểu Kiệt đến gặp cô sáng nay mà quyết định tới tìm cô, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Kiều Nhã Linh bây giờ đã say đến mức không biết trời đất gì, mặt mũi đỏ bừng, cứ ngồi cười ngây ngốc một mình. Hoàng Tuấn Khải không nhìn nổi nữa, anh tiến đến kéo cô dậy, lạnh giọng nói: “Kiều Nhã Linh, em có biết bộ dạng của mình bây giờ như thế nào không hả?”

 

Kiều Nhã Linh bị Hoàng Tuấn Khải làm phiền, nhíu mày trề môi: “Tôi làm sao hả? Tôi là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này!”

 

Hoàng Tuấn Khải hết nói nổi, anh chưa bao giờ thấy cô say khướt như vậy, không biết có chuyện gì khiến cô phiền lòng đến mức phải lấy rượu giải sầu. Hoàng Tuấn Khải muốn dựng Kiều Nhã Linh dậy, thế nhưng người cô như bùn nhão, dính chặt lấy ghế số pha không buông.

 

Hoàng Tuấn Khải bất lực nói: “Kiều Nhã Linh, em làm ơn tỉnh táo lại đi”

 

Kiều Nhã Linh ngẩng đầu nhìn anh, hai má đỏ hây hây, đôi mắt híp lại như vầng trăng non, cười ngô nghê: “Anh đẹp trai, anh có bạn gái chưa thế?” – Kiều Nhã Linh dùng tay chọc chọc vào mặt Hoàng Tuấn Khải, sau đó lại véo má anh, cười hì hì ~ “Đúng là cực phẩm, bổn cô nương chấm anh rồi đấy!”

 

Mí mắt Hoàng Tuấn Khải giật giật, Kiều Nhã Linh khi say như biến thành một con người khác. Lúc cô tỉnh táo, cô sẽ không bao giờ có những hành động và lời nói cợt nhả như vậy với anh.

 

Hoàng Tuấn Khải có chút không nói lên lời, để phụ nữ uống rượu đúng là nguy hiểm. Kiều Nhã Linh lại nằm ườn trên ghế, xoay qua xoay lại, khiến cổ áo của cô bị kéo xuống, để lộ bả vai trắng nõn.

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào nơi da thịt mịn màng bị lộ ra ngoài, âm thầm nuốt nước bọt. Anh nhắm mắt hít một hơi, cuối cùng anh bế bổng Kiều Nhã Linh lên. Kiều Nhã Linh choáng váng ôm lấy cổ Hoàng Tuấn Khải, cả cơ thể mềm oặt trong lòng anh.

 

Hoàng Tuấn Khải bế Kiều Nhã Linh đến chiếc gương lớn trong nhà, ép cô nhìn vào đó, thấp giọng nói: “Em nhìn lại mình đi, say đến mức độ này, nếu hôm nay không phải là anh mà là người khác đến tìm em thì em làm sao hả?”

 

Trong gương, Kiều Nhã Linh nhìn thấy mình mềm nhũn được Hoàng Tuấn Khải ôm lấy, ánh mắt mơ màng, gương mặt ửng đỏ. Hai cánh tay của cô khoác lên cổ anh, cơ thể hai người dính chặt, Kiều Nhã Linh cơ hồ có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh.

 

Kiều Nhã Linh ngây ngây ngô ngô nhìn anh, thấy sắc mặt không vui của Hoàng Tuấn Khải, cô tội nghiệp nói: “Anh đang nổi nóng với tôi sao? Anh đừng tức giận, tôi sợ lắm”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK