Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 328

 

“Này, đó không phải là Hoàng Tuấn Khải sao?”

 

“Ôi thật à? Sao anh ấy lại đến đây?”

 

“Cô không biết sao? Hoàng Tuấn Khải và Vũ Thế Phong là bạn mà, có điều tôi tưởng anh ta ra nước ngoài rồi cơ, không ngờ bây giờ lại có mặt ở nơi này”

 

Hoàng Tuấn Khải” truyền đến khiến Kiều Nhã Linh lập tức đờ người, Hoàng Tuấn Khải đến đây? Không phải anh đang ở London sao? Kiều Nhã Linh ngồi im bất động, đôi mắt mở to đây hoảng hốt. Có người nhắc nhở: “Này em gái, đến lượt em đó”

 

Kiều Nhã Linh hoàn toàn không nghe thấy anh ta nói gì, cô chậm rãi ngoảnh đầu lại. Thân hình thon dài vững chãi của Hoàng Tuấn Khải xuất hiện trong tầm mắt, anh bước vào trong sự trầm trồ kinh ngạc của mọi người.

 

Mấy ngày không gặp, anh có vẻ gầy hơn một chút, chỉ có đôi mắt đen láy vẫn luôn tĩnh lặng như nước, lạnh nhạt sâu xa, tựa như luôn nhìn thấu tâm can người khác. Kiều Nhã Linh hoảng loạn cúi đầu, sắc mặt cô tái nhợt, bối rối không biết làm sao.

 

Vũ Thế Phong đưa mắt nhìn Kiều Nhã Linh, sau đó lặng lẽ thu lại.

 

Anh ta rất nhanh đứng dậy tiến về phía Hoàng Tuấn Khải, nở một nụ cười thân thiết: “Tưởng cậu không về kịp chứ?”

 

Hoàng Tuấn Khải thờ ơ liếc nhìn một mớ hỗn độn bên trong, mùi rượu nồng nặc, âm nhạc đỉnh tai nhức óc. Hoàng Tuấn Khải hơi cau mày, vỗ vai anh ta, nhàn nhạt nói: “Về từ chiều rồi.”

 

Kiều Nhã Linh ngồi im không nhúc nhích, bàn tay cô siết chặt, nhớp nháp mồ hôi. Trong căn phòng này có bật máy lạnh, nhưng Kiều Nhã Linh vẫn cảm thấy bức bách vô cùng. Sắc mặt cô cực xấu, cô không nghĩ mình sẽ gặp phải anh ở đây, cô cũng không muốn đối mắt với anh.

 

Nhưng ông trời dường như rất biết trêu ngươi, liên tục khiến cô rơi vào tình cảnh trớ trêu.

 

Mấy người bạn của Hoàng Tuấn Khải đang ngồi cùng Kiều Nhã Linh đồng loạt đứng dậy, nói chuyện rôm rả cùng Hoàng Tuấn Khải và Vũ Thế Phong. Một người nói: “Bọn này đang chơi bài, cậu muốn chơi không?”

 

“Này, sao cậu lại rủ cậu ta chứ? Muốn chúng ta thua hết sạch tiền à?

 

Cả đám cười nghiêng ngả, không ai để ý đến Kiều Nhã Linh đang tái mặt ngồi một chỗ. Chỉ có ánh mắt Hoàng Tuấn Khải từ lâu đã dừng trên bóng lưng mảnh mai của Kiều Nhã Linh, đuôi mắt hơi nheo lại.

 

Mọi người lôi kéo Hoàng Tuấn Khải chơi bài, anh không từ chối, tiến về chỗ bọn họ đang chơi dở. Kiều Nhã Linh nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn đang tiến về phía mình, trái tim cô vô thức đập loạn trong lồng ngực.

 

Rất nhanh, vị trí bên cạnh của cô lún xuống, hơi thở mát lạnh quen thuộc xộc thẳng vào mũi cô.

 

Hoàng Tuấn Khải vắt tay lên thành ghế, chạm nhẹ lên vai Kiều Nhã Linh. Người Kiều Nhã Linh cứng đờ, cô trở nên vô cùng lúng túng mất tự nhiên. Hoàng Tuấn Khải lại làm như không có chuyện gì, bình tĩnh nhìn mọi người chơi bài: “Cậu không chơi à Một người lên tiếng.

 

Thanh âm trầm thấp mê người của Hoàng Tuấn Khải vang lên bên tai Kiều Nhã Linh: “Các cậu cứ chơi ôi xem được Tâm trí và cơ thể Kiều Nhã Linh đều không được thả lòng, căng như dây đàn. Hoàng Tuấn Khải không nói một lời nào với cô, anh chỉ chăm chú nhìn mọi người chơi bài, thờ ơ như thể hai người không quen biết.

 

Thi thoảng Kiều Nhã Linh có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh quét qua mặt và cổ mình, vô cùng nhột. Mỗi lần như vậy, Kiều Nhã Linh đều vô thức rụt cổ lại, cô không thể nào rời sự chú ý khỏi anh.

 

Mọi người vừa đánh bài vừa tán chuyện vui vẻ, có người nói: “Này Hoàng Tuấn Khải, có thấy em gái ngồi cạnh cậu không, là bông hoa mới mà Vũ Thế Phong mới hái được đấy!”

 

“Ha ha, vừa nãy cậu ta còn xuống tận dưới lầu để đón cô ấy cơ. Vũ Thế Phong, hai người là người yêu sao?”

 

Kiều Nhã Linh bị chiếu tướng lập tức đờ người, cô vội vàng xua tay nói: “Tôi không phải là người yêu anh ta, mấy người hiểu nhầm rồi, chúng tôi không phải kiểu quan hệ đó đâu”

 

Vũ Thế Phong nhìn thấy Kiều Nhã Linh đỏ mặt lúng túng giải thích thì bật cười vui vẻ, giống như thể đang cười trên nỗi đau của người khác. Bọn họ không tin lời Kiều Nhã Linh nói, vẫn tiếp tục chọc ghẹo cô, Kiều Nhã Linh cuống quá, hét nhỏ: “Vũ Thế Phong, anh nói gì đi chứ?”

 

Mọi người thấy Kiều Nhã Linh ngại ngùng thì càng trêu đùa cô hơn, Vũ Thế Phong cuối cùng cũng lên tiếng giải vây: “Cô ấy không phải người yêu tôi đâu, hiện tại chỉ là một cô em gái Đám đàn ông “ồ” lên, vẻ mặt không mấy tin tưởng. Vũ Thế Phong cười cười, anh ta đưa mắt về phía Kiều Nhã Linh, đột nhiên chạm phải ánh mắt lạnh lẽo như băng của Hoàng Tuấn Khải. Vũ Thế Phong thu lại ý cười, hai người họ nhìn nhau, tâm tư phức tạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK