Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 266

 

Tiểu Kiệt nói rồi lao ra khỏi cửa, Hoàng Tuấn Khải nhanh tay túm thằng bé lại. Tiểu Kiệt giãy dụa muốn thoát ra, cậu nhất định sẽ đến nhà chị xinh đẹp.

 

Nếu chị cảm thấy phiền khi phải tới đây, vậy thì cậu đi tìm chị. Chỉ vài ngày ngắn ngủi ở bên nhau, nhưng đó là quãng thời gian vô cùng vui vẻ đối với Tiểu Kiệt. Cậu không muốn mọi thứ chấm dứt như vậy, cậu tin rằng Kiều Nhã Linh cũng nghĩ như thế.

 

Tiểu Kiệt liên tục vùng vẫy kêu gào trong lòng Hoàng Tuấn Khải, anh phải rất khó khăn mới chế ngự được thằng bé. Hoàng Tuấn Khải bế Tiểu Kiệt về phòng, thằng bé vẫn cứ khóc rấm tứt, liên tục gọi tên Kiều Nhã Linh.

 

Hoàng Tuấn Khải vô cùng sầu não, sắc mặt khó coi đặt Tiểu Kiệt lên giường. Hoàng Tuấn Khải khóa cửa phòng Tiểu Kiệt lại, đề phòng thăng bé đi lung tung.

 

Tiếng khóc xé lòng của Tiểu Kiệt vẫn vang vọng, Hoàng Tuấn Khải phiền muộn quay đầu rời đi.

 

Có lẽ không lâu nữa, thằng bé sẽ quên Kiều Nhã Linh thôi.

 

Cuộc sống của Kiều Nhã Linh lại trở về quỹ đạo ngày thường, cô sáng đi làm, tối về nhà trọ. Thi thoảng An Kỳ sẽ về nhà, còn đâu chủ yếu là Kiều Nhã Linh đơn độc ở một mình.

 

Đã một thời gian rồi Kiều Nhã Linh chưa gặp lại Hoàng Tuấn Khải, cô cũng không có một chút tin tức nào về Tiểu Kiệt. Kiều Nhã Linh nghĩ, mọi chuyện có lẽ đã chấm dứt rồi.

 

Kết thúc một ngày dài mệt mỏi, Kiều Nhã Linh lên xe buýt về nhà.

 

Sau khi xuống bến, Kiều Nhã Linh rế vào một con đường nhỏ vắng người qua lại, rảo bước chậm Phía trước có hai người thanh niên đi xe máy, mặt mũi che kín lại, tốc độ lái xe rất chậm.

 

Kiều Nhã Linh ban đầu không để ý, hai người kia tiến gần cô, một người đẳng sau giật mạnh chiếc túi trên tay cô. Kiều Nhã Linh hốt hoảng kêu lên: “Mấy người làm gì thế? Trả đây!”

 

Kiều Nhã Linh dùng hết sức ngăn cản tên cướp kia, cô vừa kéo túi vừa đánh vào mặt tên ngồi phía sau. Hắn ta dùng ánh mắt đáng sợ nhìn cô, gầm lên: “Con ch* này, bỏ tay ral”

 

Kiều Nhã Linh sống chết giành lại chiếc túi, quai túi bị đứt, cô vội vàng ôm túi bỏ chạy. Hai tên kia chửi thề một tiếng, quay xe đuổi theo Kiều Nhã Linh.

 

Chúng chẳng mấy chốc thì chặn đầu cô, vứt xe xuống rồi tiến về phía Kiều Nhã Linh. Hai tên đó đều cao to vạm vỡ, tay xăm trổ, bộ dạng hung hăng độc ác. Kiều Nhã Linh trở nên hoảng loạn, cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này.

 

Tên bên phải cười kệch cỡm: “Mày nghĩ cái nơi chó gà cũng chẳng buồn tới này sẽ có người xuất hiện cứu mày à? Mày cứ kêu thoải mái đi, tao cho mày kêu đấy!”

 

Người Kiều Nhã Linh run cầm cập, con ngõ này quả thật quá vắng vẻ. E rằng cô có hét khản cổ cũng không ai nghe thấy. Cô giữ chặt chiếc túi trong tay, cảnh giác nhìn hai kẻ kia.

 

“Mấy người muốn gì?” – Dù đã cố gắng trấn tĩnh bản thân nhưng giọng Kiều Nhã Linh vẫn run lên.

 

Một tên nhìn cô từ đầu đến cuối, cười bỉ ổi nói: “Con bé này được đấy, không ‘nếnr thì phí”

 

Hai tên kia nhìn nhau cười hềnh hệch, trắng trợn dòm ngó vào.

 

những nơi nhạy cảm của Kiều Nhã Linh, rồi bắt đầu tiến về phía cô. Kiều Nhã Linh vô cùng hoảng sợ, cô run rẩy nói: “Mấy người… mấy người muốn làm gì?”

 

“Em đẹp lắm, hai bọn anh nhất định sẽ khiến em vô cùng sung sướng”

 

Những lời nói vô sỉ cùng bộ dạng gớm ghiếc của chúng khiến Kiều Nhã Linh buồn nôn. Cô quay người chạy cật lực, hét lớn: “Cứu với! Có ai không? Cứu tôi với!!!”

 

Kiều Nhã Linh vừa đi được mấy bước đã bị túm lại, một gã đè lên người cô, mùi hôi trên người hắn xộc vào mũi cô.

 

Kiều Nhã Linh điên cuồng vùng vẫy, đúng lúc này, có bóng đen lao về phía cô, đá mạnh lên bụng tên kia. Hắn ta đau đớn ngã lăn trên đất, tên còn lại thấy vậy cũng cầm dao lao đến, nhưng chỉ trong vài giây đã bị người kia hạ gục. Hai tên đó vội vàng bò dậy bỏ chạy, vừa đi vừa quay lại chửi rủa người nọ.

 

Kiều Nhã Linh gắng gượng ngồi dậy, một bàn tay dịu dàng đỡ lấy người cô.

 

Ánh đèn đường yếu ớt hai bên khiến gương mặt của người đàn ông hiện rõ, Kiều Nhã Linh sửng sốt: “Anh Tư Hiên?”

 

Tư Hiên cúi người phủi bụi bẩn trên quần áo cô, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Vừa nãy anh thấy có kẻ cầm dao”

 

Kiều Nhã Linh nói: “Em vẫn ổn, sao anh lại xuất hiện ở đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK