Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 358

 

Tiểu Kiệt mừng rỡ chạy thẳng lên tầng gọi Hoàng Tuấn Khải, giọng nói lảnh lót và hào hứng. Một lúc sau thì Hoàng Tuấn Khải và Tiểu Kiệt bước xuống, cả hai đều nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt phát sáng.

 

Kiều Nhã Linh có chút bất ngờ, cô còn tưởng anh sẽ không đi cùng họ.

 

Đối diện với hai ba con Hoàng Tuấn Khải, Kiều Nhã Linh trở nên lúng túng. Những gì đang xảy ra trước mắt quá lạ lãm và khác thường khiến cô chưa thể tiếp nhận được hết mọi thứ.

 

Giống như một ước vọng từ rất lâu về trước, bây giờ đang dần trở thành hiện thực.

 

Cả ba đang định lên đường tới rạp chiếu phim thì Tiểu Kiệt đột nhiên “a” một tiếng. Thằng bé chạy vào trong bếp, khi đi ra, trên tay Tiểu Kiệt cầm một sợi dây dài màu đỏ. Kiều Nhã Linh không khỏi thắc mắc: “Con làm gì thế?”

 

Tiểu Kiệt cười hì hì, thằng bé nhón chân, buộc sợi dây lên cổ tay Kiều Nhã Linh rồi buộc vào tay mình. Tiểu Kiệt ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Như vậy thì chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa”

 

Trái tim Kiều Nhã Linh mềm nhũn, sâu bên trong đó là cảm giác xót xa ân hận. Chuyện lần trước có lẽ đã ảnh hưởng đến Tiểu Kiệt rất nhiều, nên bây giờ thằng bé mới lo được lo mất như vậy. Kiều Nhã Linh xoa đầu Tiểu Kiệt: “Chúng ta làm sao có thể rời xa nhau, con đừng lo”

 

Khi nói ra những lời này, ánh mắt Kiều Nhã Linh vừa dịu dàng vừa đau đớn. Tiểu Kiệt càng dựa dẫm và dành nhiều tình cảm cho Kiều Nhã Linh thì cô lại càng lo sợ. Bởi càng yêu mến, càng khó buông bỏ.

 

Tiểu Kiệt sau đó cũng buộc dây vào cổ tay Hoàng Tuấn Khải, anh không hề tức giận mà để mặc thằng bé muốn làm gì thì làm. Sợi dây giống như sự liên kết vô hình, kéo ba người lại với nhau, không thể tách rời. Tiểu Kiệt lúc này mới hài lòng, thằng bé cười tít mắt: “Được rồi, đi thôi”

 

Kiều Nhã Linh cảm thấy trông bọn họ có chút kỳ quặc, sợi dây màu đỏ tượng trưng cho sự gắn kết trong tình yêu. Tiểu Kiệt buộc dây với cô thì không nói, nhưng thêm cả Hoàng Tuấn Khải thì cô cảm thấy không được thoải mái. Nhìn họ chẳng khác gì một cặp tình nhân quấn quýt không rời. Nhưng Tiểu Kiệt đã muốn như vậy, Kiều Nhã Linh cũng khó lòng từ chối, chỉ có thể bất đắc dĩ để sợi dây bó buộc ba người lại với nhau.

 

Đến rạp chiếu phim, Tiểu Kiệt chọn bộ phim hoạt hình mà thăng bé yêu thích. Hoàng Tuấn Khải mua cho thằng bé một bịch bỏng ngô và vài ly nước ngọt, sau đó cả ba bước vào bên trong rạp.

 

Tiểu Kiệt ngồi bên trái Kiều Nhã Linh, còn Hoàng Tuấn Khải thì ngồi bên phải cô. Tiểu Kiệt vô cùng phấn khích, miệng nói không ngừng nghỉ: “Tuyệt quá, đây là lần đầu tiên con đến rạp chiếu phim đó!”

 

Kiều Nhã Linh mỉm cười nói: “Nếu Tiểu Kiệt thích, sau này chúng ta sẽ thường xuyên đi hơn nhé!”

 

Tiểu Kiệt gật đầu, cười vui vẻ: “Vâng ạ!”

 

Do công việc của Hoàng Tuấn Khải bận rộn nên anh rất khi đưa Tiểu Kiệt đi chơi. Vậy nên Tiểu Kiệt vô cùng hạnh phúc khi hôm nay được đi xem phim, đặc biệt có cả ba và Kiều Nhã Linh ở bên cạnh cậu. Tiểu Kiệt từng vô cùng ghen tị khi thấy những bạn khác đi đâu cũng có ba mẹ đi cùng, còn cậu chỉ có mình ba. Bây giờ thì Tiểu Kiệt đã có cả ba cả mẹ, cậu chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện như lúc này.

 

Tiểu Kiệt hào hứng xem phim, chốc chốc lại quay sang tíu tít nói chuyện với Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh cũng vui vẻ đáp lại lời Tiểu Kiệt, cũng đã rất lâu rồi cô không đi xem phim, nhờ Tiểu Kiệt mà cô đã có một ngày thoải mái dễ chịu. Xem phim được một lúc, khi quay sang thì cô thấy Tiểu Kiệt đã ngủ mất rồi. Kiều Nhã Linh nói với Hoàng Tuấn Khải: “Tiểu Kiệt ngủ rồi”

 

Hoàng Tuấn Khải chếch người nhìn sang, trông thấy con trai tựa đầu vào ghế ngủ ngon lành, khóe miệng còn nhếch lên đây mãn nguyện.

 

Hoàng Tuấn Khải cười nói: “Nô đùa từ lúc ở nhà đến tận đây, mệt quá nên ngủ ấy mà”

 

Kiều Nhã Linh chỉnh lại tư thế ngủ cho Tiểu Kiệt thoải mái hơn, cô nói: “Hay là chúng ta về đi? Dù sao cũng là Tiểu Kiệt muốn xem phim, bây giờ thằng bé ngủ rồi, phim cũng không xem được.”

 

Kiều Nhã Linh cho rằng Hoàng Tuấn Khải sẽ đồng ý với cô, ai ngờ anh nói: “Cứ xem nốt đi, đã tới tận đây rồi lại về giữa chừng không phải rất tốn công sao?”

 

Kiều Nhã Linh nhìn Hoàng Tuấn Khải bằng ánh mắt không thể tin nổi. Anh điềm nhiên như không, mắt dán lên màn hình như thể đang chăm chú xem phim.

 

Kiều Nhã Linh tự hỏi hôm nay có phải anh uống nhầm thuốc không mà trở nên khác thường như vậy. Hoàng Tuấn Khải trước giờ vốn rất ghét đến những nơi đông người, càng không thích xem mấy thứ vô bổ trẻ con như phim hoạt hình. Khi thấy anh đồng ý đi cùng bọn họ cô đã khá bất ngờ, thế nhưng tình huống trước mắt còn khiến cô sửng sốt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK