Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 252

 

Trong lòng Hoàng Tuấn Khải vô cùng ngọt ngào, trái tim anh đập rộn ràng trong lồng ngực. Còn anh đã thích cô từ khi nào, chính anh cũng không thể xác định.

 

Cô từ trước đến giờ vẫn luôn tồn tại trong cuộc sống của anh như một lẽ đương nhiên, vì vậy anh đã không thể nhận ra cô đối với mình quan trọng đến nhường nào. Chỉ đến lúc cô ra đi, anh mới biết trái tim mình đã lạc lối.

 

Hoàng Tuấn Khải tiếp tục mở một tờ giấy năm cô mười sáu tuổi.

 

[Từ khi biết răng bản thân thích anh, mỗi ngày trôi qua đều tràn ngập hạnh phúc. Anh đối xử với mình rất dịu dàng ân cần, mình là cô gái đầu tiên được anh quan tâm chăm sóc như thế, mình vui lắm. Bởi vì như vậy chứng tỏ, ở trong lòng anh, mình cũng chiếm một vị trí rất quan trọng.

 

Anh không hề biết tình cảm của mình, không biết mình có nên nói nó ra không nữa. Đối với anh, mình chỉ là một cô em gái, mình sợ khi nói ra, mình sẽ khiến tình cảm bao năm nay của bọn mình đổ vỡ.]

 

Trong năm mười sáu mười bảy tuổi, cô viết rất nhiều, anh lần lượt đọc hết chúng. Tâm tư tình cảm của một cô gái đều được truyền tải qua từng nét bút. Tình yêu của cô chảy trong từng câu chữ, chân thành lại trong sáng, nồng nhiệt lại rụt rè, tất cả đều khiến anh cảm động.

 

Hoàng Tuấn Khải khi ấy không hề để ý đến tình cảm đơn thuần thầm kín của cô, vô tư đối xử với cô như một đứa em gái không hơn không kém. Có lẽ, anh đã rất nhiều lần bỏ qua ánh mắt thâm tình lại buồn bã của cô.

 

Tình cảm của cô sâu đậm đến mức khiến anh đau lòng, hẳn là quãng thời gian đó đối với cô rất khổ sở. Ở bên cạnh người mình yêu nhưng lại không thể thổ lộ, chẳng có gì giày vò hơn điều đó. Cảm giác nhung nhớ một người đến quặn thắt, yêu tới mức trái tim cũng đau đớn, chỉ đến khi vuột mắt cô, anh mới hiểu.

 

Trong hộp chỉ còn lại duy nhất một tờ giấy, được viết vào năm cô mười tám tuổi.

 

[Anh không thích mình, mình luôn biết điều đó. Mình thích anh đến đau nhức con tim, nhưng đối với anh, tình cảm của mình chỉ là sự nhầm lẫn giữa tình cảm gia đình và tình yêu mà thôi.

 

Anh vẫn coi mình là một đứa em gái ngây ngô chưa hiểu sự đời. Những cử chỉ dịu dàng, quan tâm ấm áp của anh chỉ đơn thuần là dành cho một người em, mình đã rất buồn.

 

Mình cất giấu tình cảm đơn phương này ba năm nay, mình từng rất vui vẻ với nó, nhưng rồi mình nhận ra, dạo này mình không còn hay cười nữa. Tình yêu này khiến mình đau khổ, nhưng mình không từ bỏ được.]

 

Trái tim Hoàng Tuấn Khải nhói lên, ngón tay anh run run lật lên trang sau.

 

[Từ khi anh lên đại học, mình ít khi được gặp anh, thời gian anh dành cho mình không con nhiều như trước nữa. Anh có rất nhiều mối quan hệ và luôn bận rộn với công việc ở công ty. Bên cạnh anh có vô vàn những cô gái xinh đẹp và giỏi giang, điều này càng khiến mình trở nên nhỏ bé.

 

Dường như anh đã có bạn gái, mình không chắc nữa, nhưng mình nghĩ đó là điều đương nhiên thôi. Mẹ từng nói rằng, khi yêu một người, chúng †a sẽ cảm thấy mình không xứng với người đó. Mình nghĩ, mình không xứng với anh.]

 

Mấy từ cuối cùng bị nhòe đi, hình như trong lúc viết cô đã không kìm được rơi nước mắt. Hoàng Tuấn Khải vuốt nhẹ nơi ấy, không biết bao lâu sau, anh mới hạ nó xuống.

 

Hoàng Tuấn Khải cẩn thận cất từng tờ vào trong hộp, đóng nắp lại. Hoàng Tuấn Khải cất chiếc hộp lên kệ sách, sau đó bước ra khỏi căn phòng.

 

Một người làm thấy anh ra liền gọi một tiếng, nhưng Hoàng Tuấn Khải không có phản ứng, cứ thế đi thẳng.

 

Người kia thắc mắc quay đầu lại, cảm thấy ông chủ có chút kỳ lạ. Bà ta không nhìn rõ được sắc mặt ông chủ, phần tóc mái đã che khuất mắt anh. Bà ta nghiêng đầu, hình như bà ta trông thấy, một bên má của anh lấp lánh ánh nước.

 

Giống như một giọt nước mắt trong suốt, mang theo sự tiếc nuối và đau bưồn, lặng lẽ rơi xuống.

 

Khi trở lại công ty Kiều Nhã Linh quả nhiên bị mắng một trận, cô cúi đầu nhận lỗi, sau đó tiếp tục làm việc. Cả buổi Kiều Nhã Linh cứ đứng ngồi không yên, cô chưa bao giờ mong thời gian trôi chậm như lúc này.

 

Kim giờ đồng hồ càng chỉ gần đến giờ tan làm, Kiều Nhã Linh càng bồn chồn lo lắng. Cuối cùng thì chuyện gì đến cũng phải đến, mọi người trong công ty bắt đầu chuẩn bị ra về, chỉ còn mỗi Kiều Nhã Linh vẫn còn ngồi ở vị trí cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK