Chương 452
Người kia liếc nhìn cô, không nói gì, tiếp tục làm việc. Kiều Nhã Linh mím môi, không bỏ cuộc: “Cô gái, cô đang làm việc cho những người xấu đấy, như vậy chẳng khác gì tiếp tay cho chúng hại người. Tôi không nhờ cô giúp tôi thoát khỏi đây, tôi chỉ muốn hỏi đây là nơi nào, tôi đã ngất bao lâu rồi, ở bên ngoài liệu đã có tin tức tôi mất tích chưa?”
Người kia vẫn giữ nguyên một biểu cảm, yên lặng làm việc, như thể không nghe được Kiều Nhã Linh nói gì. Kiều Nhã Linh cắn môi, đành ngồi yên một chỗ. Người này rất kín miệng, có lẽ khó mà tìm hiểu được tin tức gì thông qua cô ta. Kiều Nhã Linh không muốn dễ dàng bỏ cuộc như vậy, cô đứng dậy nói: “Tôi muốn đi tắm”
Người kia quay lại nhìn cô, Kiều Nhã Linh nói: “Quần áo trên người tôi đều đã bị ướt và bẩn hết rồi, mặc vào rất khó chịu”
Trước đó Kiều Nhã Linh đã đầm mưa một hồi, sau đó bị đánh ngã xuống đất. Với bộ dạng như hiện tại, Kiều Nhã Linh hoàn toàn có lý do để đi tắm. Căn phòng này rất nhỏ, phòng tắm có lẽ ở bên ngoài. Kiều Nhã Linh sẽ nhân cơ hội này quan sát ngôi nhà xem có chỗ nào có thể thoát ra được không.
Người kia thấp giọng nói: “Được rồi” — Kiều Nhã Linh chưa kịp vui mừng thì cô ta lại nói – “Tôi đưa cô đi”
Kiều Nhã Linh mở to mắt nhìn cô ta, bối rối nói: “Không cần đâu, cô cứ làm việc của mình đi”
Sắc mặt cô ta không thay đổi, cất giọng đều đều: “Tôi không vội, tôi sẽ đi cùng cô.”
Kiều Nhã Linh mím môi, thầm than trong lòng, cuối cùng vẫn phải đi đến nhà tắm dưới sự giám sát của người kia. Phòng tắm nằm ở cuối hành lang, trên đường đi, Kiều Nhã Linh cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh. Cô nhanh chóng cảm thấy thất vọng, cả căn nhà được xây khép kín, có đúng một cái cửa sổ bé tẹo thì đã bị đóng chặt. Kiều Nhã Linh thở dài, chuyến đi này không giúp ích được gì cho cô cả.
Kiều Nhã Linh liếc nhìn người phụ nữ vẫn luôn đi ở bên cạnh cô, sau một thoáng do dự, Kiều Nhã Linh lại tiếp tục gặng hỏi cô ta: “Này, tôi rốt cuộc đang ở đâu vậy? Cô làm ơn giúp tôi một chút có được không? Dù sao những chuyện tôi hỏi cũng không thể giúp tôi thoát ra khỏi đây được”
Người kia giữ nguyên thái độ im lặng, Kiều Nhã Linh bất lực thở dài, đành ngó nghiêng xung quanh cố tìm một chút sơ hở nào đó.
Người phụ nữ bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng: “Cô hãy từ bỏ ý định chạy trốn khỏi đây đi, vô ích thôi. Xung quanh căn nhà này có mấy chục người đang canh giữ, ở đây cũng không có bất cứ lối ra nào ngoài cửa chính, thậm chí cửa sổ cũng không”
Kiều Nhã Linh cắn môi, ánh mắt không giấu nổi sự tuyệt vọng: “Đúng là một ngôi nhà kỳ quặc.”
Người phụ nữ kia nói: “Ngôi nhà này được xây bởi kiến trúc sư thiên tài Đặng Văn Ngữ, người bên ngoài không thể vào, người bên trong lại không thể ra”
Kiều Nhã Linh nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, Đặng Văn Ngữ, ông ngoại của Hoàng Tuấn Khải sao? Đúng lúc này, Kiều Nhã Linh nhìn thấy Đặng Văn Ngữ xuất hiện, ông ta đang đi về phía bọn họ. Đây là lần đầu tiên Kiều Nhã Linh nhìn thấy Đặng Văn Ngữ, cô không khỏi ngạc nhiên.
Ông ta rất giống Hoàng Tuấn Khải, đặc biệt là khí chất. Mặc dù đã có tuổi nhưng thân thể Đặng Văn Ngữ rất cao lớn khỏe mạnh, trên người ông ta toát ra khí chất lạnh lùng uy nghiêm, khiến người khác nhìn mà run Sợ.
Ánh mắt hai người đồng thời chạm vào nhau, Đặng Văn Ngữ không hề che giấu sự ghét bỏ coi thường đối với Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh siết chặt tay, lưng bất giác thẳng lên, trong lòng có chút hoảng loạn.
Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, biểu tình mỉa mai coi thường trên gương mặt Đặng Văn Ngữ càng rõ ràng hơn. Đặng Văn Ngữ dừng bước trước mặt Kiều Nhã Linh, hai tay ông chắp đằng sau lưng, dáng vẻ lạnh lùng ngạo nghễ.
Đặng Văn Ngữ liếc nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt hờ hững, ông cất giọng khàn khàn: “Nghe nói cô vừa tỉnh đã náo loạn một trậi Kiều Nhã Linh mím môi nhìn Đặng Văn Ngữ, lần đầu tiên cô nhìn thấy người thân của Hoàng Tuấn Khải nhưng Đặng Văn Ngữ đã để lại ấn tượng rất xấu đối với cô. Nhìn bề ngoài, không ai có thể tưởng tượng được người đàn ông đạo mạo uy nghiêm này là một trong những kẻ chủ mưu bắt cóc giết người.
Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói: “Nếu tôi không nhầm thì ông là ông ngoại của Hoàng Tuấn Khải.
Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng lại trong hoàn cảnh chẳng hay ho gì. Có thể nói tôi cảm thấy vô cùng thất vọng về ông, những người liên quan đến Hoàng Tuấn Khải đúng là chẳng mấy ai tốt đẹp”
Đặng Văn Ngữ có chút bất ngờ trước những lời nói gay gắt và thâm sâu của Kiều Nhã Linh. Ông vốn cho rằng cô là kiểu người có sắc đẹp nhưng không có đầu óc, chỉ là một “bình hoa di động’ ngu ngốc. Không ngờ bên ngoài dáng vẻ dịu dàng mong manh của Kiều Nhã Linh, lại là sự mạnh mẽ và sắc bén.
Đặng Văn Ngữ nheo mắt đánh giá lại Kiều Nhã Linh, sau đó ông cười nhạt nói: “Mồm miệng cũng không phải dạng vừa, bảo sao có thể khiến thằng nhóc kia chơi đùa hơn mười năm mới chán”
Kiều Nhã Linh âm thầm siết chặt tay, cô hờ hững nói: “Cũng nhờ ơn cháu trai quý hóa của ông, nên tôi mới trở thành con nhím bất cứ lúc nào cũng có thể găm gai nhọn vào người khác”
Đặng Văn Ngữ chỉ lạnh lùng nhìn Kiều Nhã Linh mà không nói gì.