Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 385

 

Kiều Tấn Phúc cười rạng rỡ cầm tay Kiều Nhã Linh, thân mật nói: “Con gái của ba lớn lên xinh đẹp quá, càng ngày càng giống mẹ con. Nhìn con trưởng thành được như bây giờ, ba rất vui”

 

Kiều Nhã Linh thô bạo hất bàn tay nhăn nheo chai sạn của Kiều Tấn Phúc ra, hành động của ông ta khiến cô buồn nôn. Lời nói và nụ cười của Kiều Tấn Phúc thật giả tạo. Ông ta từng giương mắt nhìn con gái ruột bị đuổi ra khỏi nhà một cách tàn nhẫn, bây giờ lại có thế đứng trước mặt cô như không có chuyện gì xảy ra. Kiều Nhã Linh cảm thấy ghê tởm ông ta, hạng người như Kiều Tấn Phúc không xứng đáng làm cha.

 

Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói: “Ông đừng có nhắc đến mẹ tôi, ông không có tư cách! Quá trình trưởng thành của tôi không có một chút dính dáng nào đến ông cả. Từ năm tám tuổi, tôi đã không còn có ba nữa rồi!”

 

Kiều Tấn Phúc bối rối cúi đầu, ông ta không có lời nào để bao biện, chỉ có thể nói: “Năm đó là ba sai, ba xin lỗi con, nhưng dù sao chúng ta cũng là máu mủ ruột thịt mà. Con đừng ruồng rẫy ba như thế, bây giờ ba cũng già rồi, chẳng thể sống được bao lâu nữa. Vì cảm thấy có lỗi với con, nên ba mới bôn ba khắp nơi để đi tìm con đấy”

 

Kiều Tấn Phúc nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt buồn bã thê lương, gương mặt ông ta vô cùng khổ sở, như thể ông ta đang vô cùng dẫn vặt bởi lỗi lầm trong quá khứ. Kiều Tấn Phúc bước lại gần Kiều Nhã Linh, lưng ông ta còng đi thấy rõ, bộ dạng gầy yếu cô đơn.

 

“Nhã Linh à, bao năm nay ba vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa, chưa đêm nào được ngủ ngon cả. Ba muốn tìm con lắm, nhưng đất trời rộng lớn như vậy, ba biết tìm thế nào được. Ba biết, ba là một người chồng, người cha tồi tệ, ba không thể đem lại hạnh phúc cho.

 

con và mẹ con. Ba ân hận lắm, ba muốn tìm con để bù đảp lại lỗi lầm ngày ấy” – Kiều Tấn Phúc khàn giọng nói.

 

Nếu là người ngoài đứng nhìn có lẽ đã bị những lời nói của Kiều Tấn Phúc làm cho cảm động, nhưng Kiều Nhã Linh thì không. Trong lòng cô ngược lại càng khó chịu bức bối hơn. Nếu Kiều Tấn Phúc thực sự lo lắng cho cô, thì năm ấy khi biết cô bị đuổi ra khỏi nhà đã nhanh chóng đi tìm.

 

Với lại hơn mười năm nay cô và ông ta vẫn luôn sống trong cùng một thành phố, tìm kiếm một đứa con gái mất tích khó khăn đến vậy sao?

 

Kiều Tấn Phúc vốn dĩ chưa từng đi tìm cô, ông ta chỉ đang nói dối để lấp liếm sai lầm của mình mà thôi.

 

Kiều Nhã Linh nở nụ cười nhàn nhạt: “ồ, thì ra tôi đã hiểu nhầm ông, thực ra là ông rất thương tôi, luôn đi tìm kiếm tôi mà tôi không hay biết phải không?”

 

Kiều Tấn Phúc gật đầu như giã tỏi, nói: “Đúng thế, đúng thết Con là con gái ba mà, làm sao ba có thể không quan tâm đến con cơ chứ. Ba có nỗi khổ riêng của mình nên năm ấy mới không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc con. Thật ra trong lòng ba từ trước đến giờ, con vẫn quan trọng hơn cả”

 

Kiều Nhã Linh càng nghe càng cảm thấy chối tai, thế nhưng cô chẳng muốn lật tẩy ông ta. Có những người, những thứ tình cảm, không xứng để chúng ta để tâm.

 

Kiều Nhã Linh vẫn luôn hận cái gia đình đó, đồng thời cô không muốn có bất kì liên quan gì đến họ. Kiều Nhã Linh nhìn Kiều Tấn Phúc bằng ánh mắt hờ hững, cất giọng đều đều: “Vậy tóm lại ông tìm tôi làm gì? Ông muốn diễn tiết mục bày tỏ tình cảm bao la, nỗi ân hận của người cha đã từng rưồng bỏ con gái mình nhiều năm à? Tôi đã xem đủ rồi, nếu ông không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây”

 

Kiều Nhã Linh quay người, Kiều Tấn Phúc hoảng hốt níu tay cô lại.

 

Ông ta luống cuống nói: “Nhã Linh, không phải như thế”

 

Kiều Nhã Linh khoanh tay, cau mày nói: “Ông còn muốn cái gì nữa?”

 

Kiều Tấn Phúc xoa hai tay, đôi mắt cứ nhìn lên nhìn xuống, miệng thì nở nụ cười giả lả: “À thì, ba nghe nói con sắp đi lấy chồng, được gả cho gia đình có điều kiện. Ba rất vui cho con, con đã khổ sở bao nhiêu năm rồi, bây giờ cuối cùng cũng được hạnh phúc. Ba thật sự chỉ mong con có một tổ ấm cho riêng mình, chỉ có như vậy ba mới an lòng”

 

Kiều Nhã Linh không hiểu ông ta đang nói nhăng nói cuội gì, khó hiểu hỏi: “Ông nói gì thế? Ai bảo ông là tôi sắp lấy chồng?”

 

Kiều Tấn Phúc hơi ngớ người ra: “Không phải con có quen với chủ tịch Hoàng sao? Ba nghe nói… con và anh ta có quan hệ rất đặc biệt”

 

Đúng như suy nghĩ của Kiều Nhã Linh, Kiều Tấn Phúc trước giờ chưa từng đi tìm cô. Những chuyện mà ông ta biết, đều là do Kiều Phương Ly nói cả. Với lại có một thời gian báo chí cũng ầm ï chuyện người tình của Hoàng Tuấn Khải bị lộ ra ngoài. Khi nhìn thấy bức ảnh Kiều Nhã Linh đứng bên cạnh Hoàng Tuấn Khải, Kiều Tấn Phúc đã vô cùng sửng sốt.

 

Kiều Tấn Phúc không ngờ đứa con mình từng hắt hủi năm nào lại có quan hệ với người có gia thế như vậy.

 

Kiều Nhã Linh nghe Kiều Tấn Phúc nói thì có thể đoán ra ông ta có thể đã đọc những bài báo linh tinh trên mạng. Kiều Nhã Linh không khỏi tức giận: “Ông đừng có nói vớ vẩn! Mà cho dù tôi có kết hôn với ai cũng không cần ông chúc phúc. Lúc bỏ tôi thì dứt khoát lắm, bây giờ còn giả bộ cái gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK