Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 173

 

Kiều Nhã Linh hoảng hốt giấy ra khỏi lòng anh, cô bật đèn lên, thân ảnh cao lớn cùng gương mặt đậm ý cười của Hoàng Tuấn Khải hiện ra. Kiều Nhã Linh nhíu mày, đôi mắt cô mờ mịt, cô chán ghét nói: “Ai cho anh vào đây?”

 

Hoàng Tuấn Khải ngửi thấy mùi rượu nồng tỏa ra từ người Kiều Nhã Linh, đôi mắt cô mơ màng như phủ một tầng sương, cơ thể mềm oặt sắp ngã đến nơi. Hoàng Tuấn Khải không vui hỏi: “Em uống rượu à?”

 

“Liên quan gì đến anh?”

 

Kiều Nhã Linh hất tay anh, loạng choạng đi vào trong nhà, cô rót một cốc nước rồi uống cạn. Hoàng Tuấn Khải khoanh tay nhìn bộ dạng say bí tỉ của cô, may là giờ cô đã về nhà an toàn, nếu không với tình trạng này, gặp kẻ xấu thì cô xong đời. Hoàng Tuấn Khải có chút tức giận nói: “Lần sau không được động vào rượu nữa”

 

Kiều Nhã Linh bĩu môi, cô phồng má nói: “kệ tôi, không cần anh quản”

 

Hoàng Tuấn Khải hết nói nổi, nhìn cô không chớp mắt. Kiều Nhã Linh quay đầu nheo mắt nhìn anh, cảnh giác hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

 

Hoàng Tuấn Khải lặng thinh không nói, từ lúc nghe được cuộc gọi của cô, trong lòng anh liền ngứa ngáy không yên. Hình ảnh ảnh của cô tràn ngập trong tâm trí anh, anh không nhịn được liền lập tức lái xe đến đây. Nào ngờ cô vẫn chưa về nhà, làm anh đứng ở ngoài cửa đợi một lúc lâu.

 

Gương mặt Kiều Nhã Linh đỏ rực lên, đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh nước. Vì rượu mà cô không còn tỉnh táo, bộ dạng như một con nhím xù lông trông rất ngộ nghĩnh. Kiều Nhã Linh dường như thấy nóng, cô kéo cổ áo xuống, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết. Thị giác của Hoàng Tuấn Khải bị kích thích, ánh mắt anh hơi tối lại, mất tự nhiên quay ra chỗ khác.

 

Kiều Nhã Linh tiến về phía anh, chống tay lên hông, làm ra vẻ mặt đáng sợ: “Tôi nói cho anh biết, anh mà không thu hồi bài báo đó, tôi sẽ cắn anh”

 

Hoàng Tuấn Khải phì cười, cô đúng là say lắm rồi. Anh không nhịn được vươn tay bẹo má cô, ánh mắt lộ ra tia cưng chiều, anh nói: “Có giỏi thì em căn đi”

 

Kiều Nhã Linh tức giận ra mặt, cô thật sự cầm tay anh lên, cắn vào.

 

ngón tay anh. Lực cắn của cô nhẹ vô cùng, Hoàng Tuấn Khải chẳng thấy đau chút nào. Anh nhìn con ma men đang phồng môi trợn mắt trước mặt mình, khóe miệng thấp thoáng ý cười. Kiều Nhã Linh khi say đáng yêu đến mức khiến anh chỉ muốn nuốt cô vào trong bụng Kiều Nhã Linh nhả tay anh ra, đôi mắt híp lại như một con mèo nhỏ.

 

Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn cánh môi hồng nhuận lấp lánh nước của cô, yết hầu trượt lên xuống. Kiều Nhã Linh đột nhiên tỏ ra đáng thương, cô tội nghiệp nói: “Hoàng Tuấn Khải, xin anh đấy, nếu không bọn họ sẽ bắt nạt tôi chết mất”

 

Trái tim Hoàng Tuấn Khải mềm hẳn đi, anh đưa tay vén lọn tóc cô ra sau tai. Đôi mắt Kiều Nhã Linh long lanh, vì men rượu mà trông cô yếu đuối hơn thường ngày, khiến người khác nhìn chỉ muốn che chở. Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Ai bắt nạt em?”

 

Kiều Nhã Linh chu miệng: “Fan của anh chứ ai”

 

Hai má Kiều Nhã Linh phớt hồng như quả đào chín, cánh môi cô phả ra mùi rượu khiến Hoàng Tuấn Khải chếch choáng.

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn cô gái nhỏ đang dựa sát vào người anh, dáng vẻ nhu thuận hiếm thấy, đôi mắt đen láy tủi thân vô cùng. Trong lòng Hoàng Tuấn Khải vô cùng ngọt ngào, nhưng vẫn chọc ghẹo cô: “Anh không thu hồi đấy, để bọn họ biết em làm vợ anh”

 

Kiều Nhã Linh đột nhiên đứng thẳng người lên, bộ dạng ghét bỏ, tức giận nói: “Ai thèm làm vợ anh chứ, tôi còn lâu mới lấy anh, anh đừng có nằm mơ. Tôi nói cho anh biết, tôi ghét nhất là loại người như anh, ở cùng anh khiến tôi cảm thấy bưồn nôn chết đi được. Hừ, tự nhiên lại bị hiểu lầm như vậy, tôi chẳng thích một tẹo nào. Anh nhanh gỡ bài báo đó đi!”

 

Hoàng Tuấn Khải ngớ người ra vì phản ứng dữ dội của Kiều Nhã Linh, sau đó gương mặt anh lập tức lạnh đi. Việc bị hiểu nhầm cùng anh khiến cô chán ghét như vậy sao? Đây quả thực là một sự sỉ nhục lớn đối với anh, Hoàng Tuấn Khải không nén được cơn giận, lớn tiếng nói: “Kiều Nhã Linh, em cẩn thận lời nói cho anh”

 

Kiều Nhã Linh đã say đến mức không sợ trời không sợ đất, lời nói của Hoàng Tuấn Khải chẳng có một chút đe dọa nào đối với cô. Kiều Nhã Linh nheo mắt, nấc cụt một cái, giọng nói đứt quãng: “Sao nào? Tôi cứ nói thế đấy, vợ anh là cô ta ấy, đừng có kéo tôi vào. Tôi ghét anh!”

 

Đôi mắt Hoàng Tuấn Khải đen thẫm, anh sầm mặt, cô đúng to gan, dám chọc giận anh. Anh nhất định phải trừng phạt cô, khiến cô rên rỉ cầu xin tha thứ mới được.

 

Kiều Nhã Linh vẫn còn đang lầm bầm mắng chửi Hoàng Tuấn Khải, đột nhiên bị một sức lực rất mạnh đè lên cánh cửa. Kiều Nhã Linh đau đớn kêu lên, cô dường như tỉnh táo hơn một chút. Kiều Nhã Linh mở mắt ra, hơi thở mạnh mẽ của Hoàng Tuấn Khải ập đến, anh giam cô trong lồng ngực mình.

Chương 174

 

Kiều Nhã Linh có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm toát ra từ người đàn ông này, Hoàng Tuấn Khải đột ngột cúi đầu xuống, cắn cánh môi cô.

 

Anh bóp miệng cô, muốn tiến vào bên trong, nhưng Kiều Nhã Linh kiên quyết ngậm chặt miệng lại. Kiều Nhã Linh điên cuồng dãy dụa, môi cô đau nhói, Hoàng Tuấn Khải dùng sức rất mạnh, tựa như đang giày vò cô vậy.

 

Kiều Nhã Linh tỉnh cả rượu, bị Hoàng Tuấn Khải cuốn chặt lấy môi, lưỡi anh mạnh mẽ chen vào sâu bên trong, khuấy đảo mọi thứ.

 

Khoang miệng Hoàng Tuấn Khải toàn là mùi rượu thơm nồng, cổ họng anh “hừm” một tiếng cực thấp, kịch liệt tàn phá cánh môi Kiều Nhã Linh.

 

Kiều Nhã Linh không chịu nổi hành động mang tính cuồng dã này, lắc đầu muốn tránh né khỏi anh.

 

Nhưng Hoàng Tuấn Khải không dễ dàng để cô chạy thoát, đùi anh kẹp chặt chân cô, cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ ôm lấy vòng eo khiến cô không thể cử động. Kiều Nhã Linh giống như một con cá nằm trên thớt, bị anh dễ dàng “làm thịt”.

 

Hoàng Tuấn Khải rời khỏi môi cô, chuyển xuống dưới. Kiều Nhã Linh lúc này mới có thể hít thở, giọng nói cô ngắt quãng: “Hoàng… Tuấn Khải, mẹ nó anh cút đi cho tôi!”

 

Kiều Nhã Linh không nhúc nhích nổi, chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận nhìn Hoàng Tuấn Khải. Đến mí mắt Hoàng Tuấn Khải cũng không buồn nhếch lên, anh vùi mặt vào ngực cô, chuyên tâm thưởng thức. Váy cô bị tốc lên cao, bàn tay Hoàng Tuấn Khải lướt từ dưới lên trên, nắm trọn một bên đầy đặn, nhào nặn thành đủ hình dáng.

 

Kiều Nhã Linh cắn môi, đè nén tiếng rên rỉ. Cơ thể cô bị rượu chi phối không còn chút sức lực, nhưng giờ cô vẫn đủ tỉnh táo để hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Hoàng Tuấn Khải đột ngột xuất hiện ở nhà cô, cuối cùng không biết thế nào lại thành ra như này. Điều Kiều Nhã Linh muốn là nói chuyện tử tế với anh, chứ không phải bị anh kéo lên giường.

 

Kiều Nhã Linh dùng hết sức để phản kháng, cô hét lên: “Anh không được động vào tôi!”

 

Hoàng Tuấn Khải cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đen thãm, mái tóc lòa xòa, gương mặt ửng đỏ, khiến anh trở nên vô cùng yêu mị. Hoàng Tuấn Khải thở hổn hển, tựa như còn chưa đã, ánh mắt anh mê muội nhìn cô. Hoàng Tuấn Khải đưa tay lau khóe môi, anh nhếch miệng cười nhạt, cúi đầu dùng răng day nhẹ thùy tai cô, khàn giọng nói: “Không thể sao? Anh động vào người phụ nữ của mình, chẳng có gì là không thể cả”

 

Hoàng Tuấn Khải bế thốc cô lên, Kiều Nhã Linh hoảng hốt túm lấy người anh. Hoàng Tuấn Khải vững chãi đi vào phòng, ném cô xuống giường, sau đó nhanh chóng đeè lên người cô.

 

Thân hình nặng nề của người đàn ông cao hơn mét tám khiến Kiều Nhã Linh ngạt thở, cô ra sức ngăn cản anh, nhưng chẳng có một chút tác dụng nào cả.

 

Hoàng Tuấn Khải nắm hai tay cô cố định trên đỉnh đầu, đôi môi lại tiếp tục để lại dấu ấn trên làn da trắng nõn của Kiều Nhã Linh.

 

Kiều Nhã Linh đạp Hoàng Tuấn Khải một cái vào bụng, Hoàng Tuấn Khải nheo mắt, gương mặt đen kịt. Kiều Nhã Linh lại định đạp anh lần nữa nhưng Hoàng Tuấn Khải đã nhanh chóng túm lấy chân cô lại.

 

Hai người giãng co một hồi, bàn tay nóng rực của Hoàng Tuấn Khải từ cổ chân Kiều Nhã Linh vuốt lên trên. Hơi nóng từ bàn tay anh chuyền đến khiến người Kiều Nhã Linh run rẩy, cô tức giận nói: “Rốt cuộc anh đến đây chỉ là vì muốn lôi tôi lên giường thôi à? Anh không quản được thân dưới của mình thì đi về mà tìm vợ anh ấy”

 

Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải không chút gợn sóng, ngón tay anh chạm vào một nơi, anh ấn nhẹ một cái, Kiều Nhã Linh lập tức cong người lên.

 

Mặt cô đỏ bừng, hơi thở dồn dập, cổ áo của cô bị kéo lệch xuống dưới, để lộ xương quai xanh quyến rũ. Váy cô bị vén lên tận eo, làn da mát lạnh của cô dính chặt vào người Hoàng Tuấn Khải. Anh rũ mắt nhìn cơ thể no đủ của cô, gương mặt hiện ra vẻ si mê. Hoàng Tuấn Khải ấn tay vào bên trong, thấp giọng nói: “Vợ anh là ai, sao anh lại không biết?”

 

Kiều Nhã Linh “ưm” lên một tiếng, cắn miệng rên rỉ. Cô túm chặt ga trải giường, cố gắng khép chân lại, nhưng Hoàng Tuấn Khải lại mạnh mẽ tách chúng ra, ngón tay càng đi vào sâu hơn. Anh dễ dàng khống chế cô, khiến cơ thể cô run rẩy, khuất phục trước anh. Kiều Nhã Linh vừa thẹn vừa tức, cô nghiến răng nói: “Anh đúng là cái đồ vô liêm sỉ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK