Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 217

Kiều Nhã Linh vô cùng tổn thương, thì ra nỗi đau đớn và mất mát của cô đối với anh không là gì hết, anh chỉ quan tâm đến điều bản thân muốn. Đứa con đối với cô là tất cả, còn anh thì xem nó là thứ bỏ đi.

Kiều Nhã Linh không thể nhẫn nhịn được, cô muốn anh cũng phải nếm trải nỗi đau mà cô đã hứng chịu: “Hoàng Tuấn Khải, tôi cảm thấy bất hạnh thay cho đứa trẻ nào có người ba như anh, một kẻ máu lạnh vô tình thì làm sao có thể bảo bọc yêu thương chúng kia chứ! Như chuyện của Tiểu Kiệt, anh không nghe ý kiến của thằng bé. Dẫu thằng bé kêu gào đến thế nào anh cũng không mũi lòng, nhất quyết chỉ làm theo ý mình, trong khi anh thậm chí không phải ba nó. Tôi thì khác, tôi sẽ không để bất cứ người nào làm tổn thương người tôi yêu mến”

Hoàng Tuấn Khải nghe cô nói như vậy, máu nóng bốc lên đầu. Anh suốt ba năm năm nay đối xử với Tiểu Kiệt như thế nào ai trong nhà họ Hoàng cũng đều hiểu rõ, có những lúc anh nghiêm khắc cũng chỉ vì muốn tốt cho nó, mong nó có thể sống bình an vui vẻ.

Một người đến cả đứa con trong bụng cũng từ bỏ như Kiều Nhã Linh làm sao có thể hiểu được những vất vả và yêu thương anh dành cho con mình. Hoàng Tuấn Khải nghiến răng nói: “Em đừng có nói như kiểu anh là người chỉ biết tổn thương người khác. Anh đã nói rồi đấy, em vốn dĩ chẳng hiểu gì về anh đâu, em cũng chẳng biết điều Tiểu Kiệt cần là gì cả. Thế nên em làm ơn hãy biết điều mà ngừng nói những lời công kích anh đi!”

Kiều Nhã Linh cười khẩy: “Tôi chỉ là nói sự thật thôi, những gì năm xưa anh làm chắc anh biết rõ, tôi không phải nhắc lại. Tự tôi cảm nhận được thứ bây giờ Tiểu Kiệt đang thiếu thốn nhất là tình cảm, cần một người ở bên thì có gì sai à?

Anh thật tồi tệ khi cố chia rẽ tôi với thăng bé, thắng bé ra nông nỗi này cũng là do anh”

Gương mặt Hoàng Tuấn Khải càng ngày càng đen, tựa như sắp bùng nổ đến nơi. Hoàng Tuấn Khải lớn tiếng đáp lại: “Em im miệng đi! Tiểu Kiệt có thế nào cũng không cần em lo! Em đừng tưởng mình mới chăm sóc Tiểu Kiệt vài ngày là có quyền phán xét những người ở bên nó.”

Hai người anh một câu, tôi một câu, mắt trừng mắt, gương mặt ai cũng bừng bừng lửa giận. Kiến Quốc ở một bên lau mồ hôi liên tục, anh ta thầm than, tại sao mình lại mắc kẹt giữa hai quả bom này kia chứ!

Cứ để vậy thì không được, hai người trước đó đã có khúc mắc rất lớn, chuyện này sẽ khiến khoảng cách giữa họ ngày càng xa.

Là cánh tay phải của Hoàng Tuấn Khải, cũng là người hiểu được phần nào tâm tư của anh, Kiến Quốc không thể giương mắt đứng nhìn mọi chuyện tồi tệ hơn được.

Trong lúc hai người vẫn mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, Kiến Quốc mở miệng nói: “Hai người bình tĩnh lại đi, bây giờ không phải là lúc cãi nhau đâu, Tiểu Kiệt vẫn còn đang ốm nằm trên giường đó. Nếu thăng bé biết vì mình mà hai người thành ra như vậy, nhất định sẽ rất buồn”

Vừa nhắc đến Tiểu Kiệt, lửa giận trong lòng hai người dần bị dập tắt.

Kiến Quốc nói đúng, họ tranh cãi xem ai mới là người chăm sóc Tiểu Kiệt tốt hơn thì có ích gì kia chứ. Tiểu Kiệt bây giờ vẫn còn đang ốm đau, đáng nhẽ phải đặt sức khỏe của thăng bé lên đầu chứ không phải ở đây nói những điều vô bổ. Kiều Nhã Linh có chút xấu hổ với tình huống hiện tại, Hoàng Tuấn Khải cũng thế. Cả hai đều vì quá tức giận và lo cho.

Tiểu Kiệt nên mới có những hành động và lời nói thiếu lý trí như vậy.

Cuối cùng hai người họ cũng chịu im lặng, Kiến Quốc thở phào nhẹ nhõm. Anh ta ngồi nghe Kiều Nhã Linh liên tục trỉ trích Hoàng Tuấn Khải mà không chịu được. Hoàng Tuấn Khải cũng chẳng giải thích gì cả, càng khiến cả hai căng thẳng hơn.

Kiến Quốc không thể để ông chủ mình bị oan, anh ta nói “Cô đừng hiểu nhầm, chủ tịch hôm qua cả đêm không ngủ, ở bên Tiểu Kiệt không rời để chăm sóc thằng bé. Đến cái khăn lạnh cũng là tự tay anh ấy vắt, làm sao có thể nói anh ấy không quan tâm Tiểu Kiệt được. Chủ tịch rất thương Tiểu Kiệt, chứ không phải như cô nghĩ đâu”

Kiến Quốc nghe mọi người trong nhà nói cũng có thể hiểu tối hôm qua Hoàng Tuấn Khải đã lo lắng như thế nào. Kiều Nhã Linh nói anh hời hợt vô tâm là không hề đúng, Tiểu Kiệt bây giờ là tất cả đối với anh, chỉ cần thằng bé gặp chút chuyện thôi là anh đã đứng ngồi không yên rồi.

“Vậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK