Chương 248
Đúng lúc này cánh cửa phòng cậu lại bật mở, Tiểu Kiệt vội vàng nhét hộp kẹo vào trong gầm giường. Hoàng Tuấn Khải bước vào, nhìn thấy Tiểu Kiệt đang ngồi dưới đất thì nhíu mày: “Con ngồi ở đấy làm gì, nền đất rất lạnh, lên giường đi.”
Tiểu Kiệt đứng phắt dậy, gương mặt vui vẻ nhìn Hoàng Tuấn Khải.
Anh cảm thấy thăng bé là lạ, vừa nãy còn giận dõi bây giờ đã tươi tỉnh thế này rồi. Hoàng Tuấn Khải hỏi: “Con lại định bày trò gì đấy à?”
Tiểu Kiệt trề môi: t mày bí xị, thế mà “Con có bày trò gì đâu.”
Hoàng Tuấn Khải mang cho Tiểu Kiệt một bát cháo, bảo thằng bé ăn. Tiểu Kiệt rất nghe lời, ăn hết sạch cháo, rồi lại uống hết một cốc nước cam.
Hoàng Tuấn Khải có chút ngạc nhiên nhìn Tiểu Kiệt, anh cứ ngỡ sau chuyện vừa rồi thằng bé sẽ không chịu nghe lời anh cơ.
Tiểu Kiệt từ đầu đến cuối đều lén lút quan sát ba mình, hộp đồ của chị xinh đẹp xuất hiện trong phòng cậu, rất có khả năng chị ấy từng ở đây. Điều ấy chứng tỏ hai người rất thân quen, nhưng ba cậu lại năm lần bảy lượt cấm cậu qua lại với Kiều Nhã Linh, chắc chắn là có uẩn khúc gì rồi.
Hoàng Tuấn Khải lại kiểm tra nhiệt độ cho Tiểu Kiệt, bây giờ thằng bé chỉ còn sốt nhẹ mà thôi. Hoàng Tuấn Khải nhẹ nhõm nói: “Chịu khó uống thuốc vài ngày nữa là khỏi thôi, được rồi, con nghỉ đi”
Hoàng Tuấn Khải vừa quay người đi thì Tiểu Kiệt đột nhiên kéo anh ngồi lên giường, sau đó đóng cửa lại. Tiểu Kiệt khoanh tay, thần thần bí bí nhìn anh, đắc ý nói: “Ba, con có một bí mật, con muốn dùng bí mật này để đổi lấy điện thoại, ba thấy thế nào?”
Hoàng Tuấn Khải chợt hiểu ra vấn đề, có lẽ trong lúc anh đi, thằng bé này đã lập kế hoạch để trao đổi đây. Hoàng Tuấn Khải híp mắt nhìn con trai, anh nói: “Trẻ con thì không có bí mật” — Anh gõ vào đầu thằng bé – “Đừng có bày trò qua mặt ba, ba nói không được dùng là không được dùng”
Tiểu Kiệt xị mặt, vẫn cứng đầu nói: “Ba chớ vội bỏ qua bí mật này, con nói cho ba biết, nó có liên quan đến chị xinh đẹp đó.”
Quả nhiên vừa nhắc đến Kiều Nhã Linh, mắt Hoàng Tuấn Khải sáng lên. Nhưng anh lập tức nghi ngờ nhìn Tiểu Kiệt, thằng bé này thì làm sao.
biết được bí mật gì liên quan đến Kiều Nhã Linh kia chứ, hai người mới gặp nhau không lâu mà thôi. Hoàng Tuấn Khải cho rằng Tiểu Kiệt đang nói dối để lừa mình, vì vậy anh lạnh giọng nói: “Ba không có thời gian để đùa với con đâu, ba đã nói rồi, con không được phép dùng điện thoại. Con làm gì cũng vô ích thôi, ba đi đây.”
Tiểu Kiệt vội vàng kéo Hoàng Tuấn Khải lại, cuống quýt nói: “Con không lừa ba đâu, con nói thật đó. Ba phải tin con, con có một bí mật rất lớn luôn, đảm bảo ba sẽ có hứng thú”
Ba cậu rõ ràng rất để tâm đến chị xinh đẹp, chờ cậu lôi chiếc hộp này ra, ba nhất định sẽ há miệng kinh ngạc cho mà xem. Mặc dù Tiểu Kiệt chẳng biết chiếc hộp này có gì hay ho không, nhưng cậu cho rằng những thứ liên quan đến chị xinh đẹp, ba đều sẽ tò mò.
Hoàng Tuấn Khải khoanh tay nhìn con trai, nhướng mày: “Được rồi, thế bí mật của con là gì đây?”
Hoàng Tuấn Khải coi xem thằng bé sẽ giở trò gì, nếu thằng bé nói dối để lừa anh, anh nhất định sẽ dạy dỗ cho thằng bé một bài học.
Tiểu Kiệt nở nụ cười khoái chí, thằng bé nói chắc nịch: “Một bí mật siêu to khổng lồ luôn, ba đợi đấy!”
Hoàng Tuấn Khải vốn chẳng mong đợi gì, anh gật đầu cho qua chuyện. Nói rồi Tiểu Kiệt nằm bò dưới đất, chui vào gầm giường. Hoàng Tuấn Khải hoảng hốt túm thằng bé lại: “Con làm gì đấy?”
Giọng Tiểu Kiệt vang ra: “Con lấy đồ, ba thả con ra”
Hoàng Tuấn Khải ngớ người, lấy đồ gì mà phải chui tận vào trong gầm giường cơ chứ. Rất nhanh Tiểu Kiệt đã chui ra, trên tay cầm theo.
một hộp kẹo có hình dạng khá lạ. Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, đây là loại kẹo được sản xuất từ rất lâu rồi, bây giờ không còn nữa, sao Tiểu Kiệt lại có được nó? Hoàng Tuấn Khải nhíu mày hỏi: “Con lấy cái này ở đâu đây?”
Tiểu Kiệt trả lời: “Dưới gầm giường có một lỗ hổng, ban nãy con chui vào thì thấy nó ạ Vậy là chiếc hộp này đã ở đây từ lâu, rất có khả năng là của Kiều Nhã Linh để lại. Nhìn vỏ hộp bên ngoài đã rỉ sét khá nhiều, có lẽ đã được cất từ lâu rồi. Kiều Nhã Linh giấu một chiếc hộp ở gầm giường, chắc hẳn ở trong này phải có thứ gì đó mà cô không muốn để người khác biết. Thứ đó, rốt cuộc là gì?