Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 144

Giọng nói của Kiều Nhã Linh lạnh băng, Hoàng Tuấn Khải không để ý đến sự coi thường của cô, anh nhấc cằm cô lên, ánh mắt không chút độ ấm: “Sao hả? Muốn gạt bỏ hết mọi thứ à? Dù em có nói thế nào đi chăng nữa em cũng đã gắn bó mười hai năm với nhà họ Hoàng, nói quay lưng là quay lưng dễ dàng như vậy ư? Bây giờ điều anh muốn chính là như vậy đấy!”

 

Đúng như Hoàng Tuấn Khải nói, nhà họ Hoàng có ơn rất lớn đối với Kiều Nhã Linh, đặc biệt là Hoàng Tuấn Khải. Anh là người đã cứu vớt cô vào lúc gia đình ruồng bỏ cô, cho cô một mái nhà để sống. Mười hai năm trời nhà họ Hoàng nuôi dưỡng và dạy dỗ cô lên người, cô vẫn luôn biết ơn họ. Nếu không có họ, đã không có Kiều Nhã Linh của ngày hôm nay.

 

Thấy Kiều Nhã Linh không nói chuyện, Hoàng Tuấn Khải nhếch môi cười. Anh cúi đầu chạm lên môi cô, lần này Kiều Nhã Linh không phản kháng nữa. Lời nói của anh đã đánh vào tâm lý cô, khiến cô không sao cự tuyệt. Kiều Nhã Linh buông thõng hai tay, mặc anh làm gì thì làm.

 

Thế nhưng Hoàng Tuấn Khải có vẻ không hài lòng với thái độ miễn cưỡng của Kiều Nhã Linh, anh nói qua hơi thở: “Đừng có cứng đơ như khúc gỗ thế, mở miệng ra, ôm lấy cổ anh”

 

Kiều Nhã Linh nghe lời, hơi hé miệng ra, đầu lưỡi Hoàng Tuấn Khải lập tức tiến quân thần tốc. Anh kéo tay cô đặt lên cổ mình, bàn tay còn lại thì siết chặt lấy eo cô. Hoàng Tuấn Khải say mê thưởng thức đôi môi ngọt ngào của Kiều Nhã Linh, tâm trạng khó chịu được võ về trong chốc lát. Bàn tay anh cũng từ trong áo ngủ của Kiều Nhã Linh luồn vào, nhẹ nhàng xoa nắn.

 

Kiều Nhã Linh hoảng hốt, dù sao bọn họ cũng đang ở ngoài đường, không thể làm như vậy được. Kiều Nhã Linh ngăn cản bàn tay đang làm loạn của anh lại, thấp giọng nói: “Đừng..”

 

Hoàng Tuấn Khải cười một tiếng, căn nhẹ vào dái tai cô: “Không phải em rất thích sao? Xem xem, chỗ này không phải đã ướt hết rồi sao?”

 

Hoàng Tuấn Khải luồn tay vào trong quần con của Kiều Nhã Linh, xoa nhẹ. Kiều Nhã Linh giật nảy người, bám víu trên người anh thở dốc.

 

Lưng cô vừa có một dòng điện chạy qua, khiến chân cô bủn rủn muốn ngã quy xuống. Mặt Kiều Nhã Linh đỏ bừng, vừa tức vừa ngượng, cô cắn răng nói: “Chúng ta đang ở ngoài đường đấy!”

 

Hoàng Tuấn Khải chẳng để tâm, anh tin sẽ không có ai xuất hiện ở cái xó xỉnh này vào bây giờ. Hoàng Tuấn Khải chuyển môi xuống cần cổ Kiều Nhã Linh, tỉ mỉ gặm nhấm. Kiều Nhã Linh biết không ngăn cản được anh, đành bất lực buông xuôi. Hoàng Tuấn Khải mỉm cười hài lòng, tay anh mò đến khóa áo con của cô, dễ dàng cởi ra.

 

Hai khối mềm mại trước ngực cô rơi vào bàn tay nóng bỏng của Hoàng Tuấn Khải, mặc anh thỏa sức dày vò. Kiều Nhã Linh cắn môi rên rỉ, thanh âm yêu kiều của cô càng làm cho Hoàng Tuấn Khải sôi sục.

 

Kiều Nhã Linh chạm tay vào lồng ngực anh, các cơ của anh đã căng cứng, thể hiện sự kìm nén cực độ.

 

Hoàng Tuấn Khải thấp giọng thầm thì: “Kiều Kiều, thả lỏng nào”

 

Bóng tối càng làm cho mọi thứ thêm mờ ám, tiếng thở dốc trầm khàn của người đàn ông, tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ hòa vào.

 

nhau. Da thịt hai người liền kề, hơi nóng như muốn thiêu đốt tất cả.

 

Hoàng Tuấn Khải vùi mặt vào ngực Kiều Nhã Linh, điên cuồng cắn mút.

 

Kiều Nhã Linh ngửa đầu ra sau, thân thể co rút mạnh.

 

Thân dưới Hoàng Tuấn Khải vừa đau vừa cứng, kêu gào muốn giải thoát. Nơi ấy đè chặt lên người Kiều Nhã Linh, khiến cô mặt hồng tim đập. Đôi mắt Hoàng Tuấn Khải như phủ một lớp sương mù, giọng anh khàn đục: “Kiều Kiều, chạm vào anh”

 

€ơ thể Kiều Nhã Linh run rẩy, Hoàng Tuấn Khải cầm tay cô, dẫn dắt cô vào mê cung huyền bí. Kiều Nhã Linh ngại ngùng muốn rút tay lại, nhưng bị Hoàng Tuấn Khải giữ chặt, mạnh mẽ ấn xuống dưới. Nơi ấy nóng bỏng tay, Kiều Nhã Linh không biết làm thế nào, muốn thoát ra cũng không được, cô để mặc Hoàng Tuấn Khải chi phối bản thân.

 

Hoàng Tuấn Khải run lên, khoái cảm ập đến khiến anh chỉ muốn lập tức tiến vào cơ thể cô. Hoàng Tuấn Khải không nhịn nổi nữa, anh gấp rút nhấc chân cô lên quấn quanh eo mình, bàn tay kéo quần nhỏ cô xuống. Thế nhưng lúc này, Kiều Nhã Linh lại mạnh mẽ ngăn cản anh lại.

 

Hoàng Tuấn Khải thở hổn hển, đôi mắt anh sâu không thấy đáy: “Em làm gì thế? Bỏ tay ra”

 

Kiều Nhã Linh tựa đầu vào lồng ngực anh, người cô đã mềm nhũn như bùn, nhưng lí trí thì đã quay trở lại. Cô cảm thấy chuyện này thật điên rồ, bọn họ đang ở trên đường mà lại đi làm chuyện đáng xấu hổ này, Kiều Nhã Linh cảm thấy rất nhục nhã. Hơn nữa, cô vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh của ba năm về trước, cô không muốn để anh tiến vào.

 

Lỡ như cô lại tiếp tục có thai thì phải làm sao? Kiều Nhã Linh không muốn phá thai thêm bất cứ một lần nào nữa.

 

Kiều Nhã Linh đẩy người anh ra, gương mặt cô vẫn đỏ ửng, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng: “Như vậy là đủ rồi, anh đi đi”

 

Hoàng Tuấn Khải giận tím mặt, nơi ấy của anh vẫn vô cùng căng đau, vậy mà cô lại bảo anh đi sao? Trước đấy rõ ràng cô đã đồng ý, vậy mà bây giờ lại thay đổi thái độ. Hoàng Tuấn Khải cảm thấy bản thân như trò đùa của cô vậy. Hoàng Tuấn Khải tức giận nói: “Với anh thì chưa đủi”

 

Hoàng Tuấn Khải lại kéo Kiều Nhã Linh vào lòng, thế nhưng cô vẫn tiếp tục tránh né. Hoàng Tuấn Khải mạnh mẽ áp chế cô, cánh tay anh cứng như sắt, bao vây cô lại. Bờ môi anh lại tiếp tục cướp đoạt hơi thở của cô, cưỡng ép cô tiếp nhận mình.

Chương 145

 

Kiều Nhã Linh điên cuồng phản kháng, nhất quyết không cho Hoàng Tuấn Khải động vào người mình. Thế nhưng sức lực giữa đàn ông và phụ nữ chênh lệch rất lớn.

 

Sự chống cự của Kiều Nhã Linh chẳng thể lay chuyển được người đàn ông mạnh mẽ đầy tính chiếm hữu này. Hoàng Tuấn Khải caắn muút moôi cô, bàn tay nắn bóp hai đỉnh đồi non mềm, áo của cô bị vén đến tận ngực, để loộ voòng eo thon nhỏ.

 

Kiều Nhã Linh cảm thấy cơ thể mình vừa lạnh vừa nóng, bàn tay anh giày vò khiến cô muốn phát điên. Kiều Nhã Linh nức nở thành tiếng, cô mở miệng, cắn mạnh lên vai anh.

 

Hoàng Tuấn Khải rên lên một tiếng đau đớn, đáp trả lại cô là sự động chạm cưồng nhiệt hơn. Kiều Nhã Linh thở dốc, nghiến răng nói: “Hoàng Tuấn Khải! Đồ khốn nhà anh! Nếu anh không buông tôi ra, tôi sẽ hận anh đến chết thì thôi!”

 

Bây giờ vốn dĩ cô đã hận anh, lời đe dọa này của cô không có chút trọng lượng nào cả. Hoàng Tuấn Khải vẫn càn rỡ trên người Kiều Nhã Linh, hàm răng anh day nhẹ đỉnh nhọn phía trên, Kiều Nhã Linh lập tức cong chân, run rẩy.

 

Cơ thể cô bị kiích thiiích đến mềm nhữn, Hoàng Tuấn Khải cười một tiếng cực thấp, bàn tay chuyển từ nguực xuống phần dưới.

 

“Kiều Kiều, đừng có dối lòng, thân thể của em rất thích sự đụng chạm của anh”

 

Kiều Nhã Linh dùng hết sức bình sinh đá vào chân Hoàng Tuấn Khải, anh “hự” một tiếng, buông Kiều Nhã Linh ra. Kiều Nhã Linh lập tức chạy về phía trước, ánh sáng chạm đến một nửa gương mặt cô, nhưng rất nhanh, bóng tối lại nuốt trọn tất cả. Kiều Nhã Linh bị kéo trở lại, bàn tay Hoàng Tuấn Khải nóng như lửa, giữ chặt lấy eo cô.

 

Kiều Nhã Linh vùng vẫy toán loạn, nhưng vẫn bị Hoàng Tuấn Khải một lần nữa giam giữ trong vòng tay.

 

“Đừng có mà chạm vào tôi! Tôi ghê tởm anh” – Kiều Nhã Linh hét lên.

 

Hoàng Tuấn Khải giữ chặt tay Kiều Nhã Linh đến phát đau, giờ phút này anh không còn thương hoa tiếc ngọc, chỉ hận không thể đem cô nuốt vào bụng. Lời nói của cô cũng không hề tác động đến anh, Hoàng Tuấn Khải như con thú hoang, say sưa thưởng thức con mồi của mình.

 

Bàn tay anh tỉ mỉ thâm nhập, Kiều Nhã Linh mất khống chế run lên, túm vào cánh tay anh. Thanh âm của Hoàng Tuấn Khải trâm thấp: “Thật sao? Vậy mà ngày trước còn có người chủ động dâng hiến mình cho anh kia đấy!”

 

Chuyện xưa bị anh nhắc đi nhắc lại khiến cô vô cùng khó chịu.

 

Giống như thể anh đang bấu víu vào một lý do nào đấy để ép buộc cô vậy. Nhờ có chuyện đó mà cô có thể nhận ra được bộ mặt thật của Hoàng Tuấn Khải, anh là một kẻ máu lạnh vô tình, là một kẻ chỉ biết nghĩ đến lợi ích của bản thân. Kiều Nhã Linh khinh thường anh, anh đã sớm không còn là người cô sùng bái năm xưa nữa rồi.

 

Kiều Nhã Linh không biết rốt cuộc đến bao giờ anh mới chịu buông tha cho mình. Anh giống như một hồn ma vất vưởng, đuổi thế nào cũng không đi. Anh cướp đi đứa con của cô, rồi lại muốn chiếm đoạt cô sao?

 

Cô nhất định không để anh đạt được ý đồ này! Ánh mắt Kiều Nhã Linh tràn ngập sự hận thù, móng tay cô cắm chặt vào da thịt anh, giọng nói cô sắc như dao găm: “Tôi của năm ấy quá ngu ngốc nên mới làm như vậy. Tôi từ trước đến nay vẫn vô cùng hối hận, anh cho rằng mình là ai mà khiến tôi nhớ mãi không quên? Anh đánh giá bản thân của mình quá cao rồi đấy! Tôi đã quên anh từ lâu rồi, giờ tôi đang sống rất hạnh phúc, vậy nên anh làm ơn biến đi!”

 

Khuôn mặt Hoàng Tuấn Khải cứng ngắc, anh nói chậm rãi: “Em nhắc lại xem?”

 

Kiều Nhã Linh cười một tiếng khinh bỉ, anh cho rằng cô sợ sao? Kiều Nhã Linh tiếp tục công kích anh: “Tôi nói là anh hãy cút ra khỏi cuộc đời tôi đi! Thân thể tôi không phải đồ chơi để anh giày vò, tôi chỉ leen giưuờng với người tôi yêu mà thôi.

 

Còn anh, không xứng!”

 

Hoàng Tuấn Khải cười gắn, trán anh nổi gân xanh, ánh mắt đen kịt khóa chặt lấy gương mặt Kiều Nhã Linh, như muốn tìm tòi một chút giả dối nào trong đó.

 

Kiều Nhã Linh thẳng thừng đối mắt với anh, những lời cô nói từng câu từng chữ đều là thật. Hoàng Tuấn Khải bỗng cảm thấy thật tuyệt vọng, cô hối hận, còn anh, trước giờ chưa từng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK