Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 425

 

Kiều Nhã Linh mấp máy môi, lãnh đạm nói: “Đến sân bay thôi”

 

Vũ Thế Phong mím môi, sau đó đạp ga, chiếc xe lao về phía trước.

 

Hoàng Tuấn Khải trước khi lên xe đột nhiên quay đầu lại, thế nhưng chỉ nhìn thấy làn khói xanh xám còn sót lại.

 

Trên đường đi, Kiều Nhã Linh một mực im lặng. Cô trầm mặc tựa đầu lên cửa kính, đôi mắt mông lung như phủ một lớp sương mù. Kiều Nhã Linh cảm thấy mình giống như quay trở lại mười lăm năm về trước, lúc cô bị những người thân thiết nhất của mình ruồng bỏ.

 

Đau đớn, tuyệt vọng, căm hận và hoảng loạn, chúng bủa vây lấy cô, vùi dập cô xuống hồ sâu tăm tối. Không có ai cần cô, không có ai yêu thương cô, Kiều Nhã Linh là kẻ cô độc, một mình gặm nhấm sự thống khổ của kẻ đứng ngoài bờ vực hạnh phúc.

 

Trần Mai Hương từng đay nghiến cô: “Sẽ chẳng ai trên đời này yêu thương mày, người duy nhất dành tình cảm cho mày là mẹ mày đã không còn sống nữa. Mày sẽ cô độc cho.

 

đến chết, cuộc đời mày mãi mãi chỉ là một đống hổ lốn không được ai ngó ngàng!”

 

Kiều Nhã Linh khi ấy không hề tin lời bà ta, cô vẫn ngây ngốc cho rằng trên đời này sẽ có một người toàn tâm toàn ý yêu thương mình.

 

Nhưng cô hết lần này đến lần khác bị vứt bỏ, sự yêu thương mong manh trước đó mà Hoàng Tuấn Khải dành cho cô chỉ là một bức tường chờ ngày sụp đổ. Giờ đây chúng đè lên người cô, khiến cô thịt nát xương tan, đau đớn tột cùng.

 

“Kiều Nhã Linh, mày sẽ không bao giờ có được hạnh phúc!”

 

Câu nói ấy lại văng vắng bên tai Kiều Nhã Linh. Cô nhắm chặt mắt lại, cố gắng xua đuổi chúng ra khỏi đầu, nhưng chỉ khiến sự đau đớn nhân đôi.

 

Vũ Thế Phong thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

 

Kiều Nhã Linh càng đau lòng, càng chứng tỏ cô dành rất nhiều tình cảm cho Hoàng Tuấn Khải và Tiểu Kiệt. Vũ Thế Phong cảm thấy khó chịu trong lòng, đến cuối cùng bọn họ vẫn là những người ảnh hưởng lớn nhất đến cô. Anh ta muốn cô hoàn toàn tan nát cõi lòng, từ bỏ Hoàng Tuấn Khải, chỉ có như vậy anh ta mới có cơ hội ở bên cô.

 

Vũ Thế Phong mở miệng: “Nhã Linh, em đã ôm ảo tưởng suốt bao năm rồi. Hoàng Tuấn Khải đã từng yêu thương, cưng chiều em, tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì. Đến cuối cùng cậu ta cũng ở bên Tuyết Loan. Thế nhưng thứ tình cảm ban phát của cậu ta lại có thể khiến em bi lụy như vậy, có đáng không?”

 

Kiều Nhã Linh siết chặt tay, lạnh lùng mở miệng: “Tôi không bi lụy vì anh ta!”

 

Vũ Thế Phong cười nhạt: “Vậy sao? Anh mong là thế, anh không muốn em tiếp tục nuôi ảo.

 

tưởng sẽ được ở bên cậu ta. Hoàng Tuấn Khải và em không bao giờ có thể ở bên nhau, em biết điều đó phải không? Bây giờ Tuyết Loan lại ở đây, cô ta chính là bà chủ tương lai của nhà họ Hoàng. Em và Hoàng Tuấn Khải, thực sự không có khả năng”

 

Vũ Thế Phong không hẳn là cố ý nói vậy, những lời anh ta nói là sự thật. Dù Hoàng Tuấn Khải có yêu Tuyết Loan hay không, anh vẫn sẽ phải lấy cô ta. Các bậc trưởng bối trong gia đình đã quyết định hôn sự của hai người, nếu Hoàng Tuấn Khải không làm theo thì chẳng khác nào vứt bỏ quyền thừa kế.

 

Kiều Nhã Linh đè nén nỗi đau trực trào, mở miệng nói: “Bọn họ đang rất hạnh phúc, tôi có thể nhìn thấy. Anh không cần phải nhắc nhở tôi, tôi là người hiểu điều đó rõ hơn ai hết. Bây giờ hai người họ không còn liên quan đến tôi, tôi lựa chọn ra đi, cũng có nghĩa là vứt bỏ quá khứ ở lại. Tiểu Kiệt và tôi cũng sẽ không dính líu đến nhau nữa. Tiểu Kiệt đã có Tuyết Loan ở bên, thằng bé sẽ hạnh phúc thôi”

 

Kiều Nhã Linh đương nhiên biết, cuộc đời cô và Hoàng Tuấn Khải được định sẵn đi về hai phía khác nhau. Ba năm trước Kiều Nhã Linh đã cắt đứt tình cảm của mình rồi. Cô không có bất cứ hi vọng nào, chỉ là, vết thương trong quá khứ vẫn luôn âm thầm rỉ máu. Chứng kiến người mình căm hận hạnh phúc, chính là một loại tra tấn tàn bạo nhất.

 

Vũ Thế Phong liếc nhìn Kiều Nhã Linh, thấp giọng nói: “Anh đã từng nói Tiểu Kiệt giống hệt ba nó, thằng bé thích em chỉ bởi em xinh đẹp dịu dàng. Bây giờ thằng bé đã có Tuyết Loan, cô ta đoan trang thùy mị, đương nhiên thằng bé sẽ không màng đến em nữa”

 

Câu nói của Vũ Thế Phong giống như một nhát dao chí mạng đâm vào lồng ngực cô. Kiều Nhã Linh đã nhìn thấy ánh mắt dịu dàng mà Tuyết Loan dành cho Tiểu Kiệt, và sự hạnh phúc ngập tràn trên gương mặt thằng bé. Kiều Nhã Linh suy cho cùng cũng chỉ là một người mẹ thay thế trong một thời gian ngắn ngủi, khi cô không còn giá trị nữa, họ sẽ không cần đến cô.

 

Kiều Nhã Linh ảm đạm nói: “Anh nói đúng, thằng bé sẽ sớm không còn chút kí ức nào về tôi nữa”

 

Vũ Thế Phong nhìn sắc mặt buồn bã của Kiều Nhã Linh, không khỏi thở dài: “Em vấn vương bọn họ làm gì nữa, Hoàng Tuấn Khải không xứng để em đau lòng. Con trai của cậu ta cũng vậy, mấy người bọn họ đều cùng một giuộc cả. Hoàng Tuấn Khải nuôi dưỡng em mười mấy năm chẳng phải vì thật sự yêu thương em đâu, cậu ta chỉ vì cảm thấy em rất thú vị nên mới giữ em lại bên mình”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK