Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 489

 

Vào lúc hai ba con họ một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau, Kiến Quốc bước vào phá vỡ không khí căng thẳng, anh ta nói: “Chủ tịch, đã có thông tin về cô Kiều”

 

Kiến Quốc đưa bản báo cáo cho Hoàng Tuấn Khải, Tiểu Kiệt nghe thấy những lời này, vội vàng nhảy xuống ghế chạy về phía ba mình.

 

Hoàng Tuấn Khải mở văn kiện ra, lông mày cau lại. Kiều Nhã Linh đã xuất viện được một thời gian, tình hình sức khỏe ổn định, không có gì bất thường xảy ra. Hay nói cách khác, Kiều Nhã Linh đang sống rất tốt.

 

Gương mặt Hoàng Tuấn Khải không rõ cảm xúc, không ai biết được anh đang nghĩ gì. Sau khi lật đến trang giấy cuối cùng, Hoàng Tuấn Khải nhìn thấy một tập ảnh vô cùng chướng mắt.

 

Trong ảnh là Kiều Nhã Linh và Vũ Thế Phong đang vui vẻ cười đùa trên bãi biển. Hoàng Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào nụ cười ngọt ngào.

 

của Kiều Nhã Linh, ánh mắt tối lại. Hoàng Tuấn Khải bất giác bóp nát những tấm ảnh trong tay, anh ném mạnh nó xuống đất. Hoàng Tuấn Khải cười lạnh: “Đi chơi vui thật đấy”

 

Sau khi trở về Việt Nam, Hoàng Tuấn Khải vẫn luôn phái người âm thầm bảo vệ Kiều Nhã Linh. Mọi hành động của cô, anh đều biết cả.

 

Khi Hoàng Tuấn Khải rời khỏi Singapore, anh đã biết Vũ Thế Phong đang ở bên cô. Anh không cản hắn ta lại, bởi vì anh biết Vũ Thế Phong sẽ tạm thời chăm sóc cho cô khi anh không ở đó. Có điều, mối quan hệ của họ ngày càng thân thiết, nhưng anh lại chẳng thể làm gì cả.

 

Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói: “Bọn họ đi chơi riêng sao?”

 

Kiến Quốc gật đầu đáp: “Vâng, chỉ có hai người họ thôi ạ”

 

Gương mặt Hoàng Tuấn Khải sầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo như băng đá ngàn năm. Kiều Nhã Linh dường như đã hoàn toàn đá anh ra khỏi cuộc sống của cô, vui vẻ bắt đầu một mối quan hệ khác. Cô không hề liên lạc với anh, dù anh có đột ngột rời đi với thân thể đầy rẫy vết thương cũng không khiến cô bận lòng. Hoàng Tuấn Khải cảm thấy vô cùng chua xót, anh đã đoán trước được mọi chuyện, thế nhưng vẫn rất đau lòng.

 

Tiểu Kiệt cũng đã nhìn thấy Kiều Nhã Linh và Vũ Thế Phong trong ảnh, thằng bé ngẩng đầu nhìn anh: “Ba, tại sao mẹ lại đi cùng chú Phong?”

 

Hoàng Tuấn Khải không trả lời, anh đứng bật dậy, rời khỏi nhà ăn.

 

Tiểu Kiệt lẽo đếo chạy theo anh, vẫn không ngừng thắc mắc: “Tại sao mẹ không về bên chúng ta? Mẹ cảm thấy không vui khi ở đây ư? Tại sao mẹ lại cười như vậy khi ở cùng chú Phong?”

 

Tiểu Kiệt hỏi rất nhiều câu hỏi “tại sao”, sắc mặt Hoàng Tuấn Khải càng lúc càng u ám. Tiểu Kiệt không hề nhận ra ba mình đang khó chịu đến mức nào, cậu chỉ muốn làm rõ những thắc mắc trong lòng mình.

 

Trước đó mọi người đều nói cô bận công việc nên không trở lại, nhưng rõ ràng cô đang đi chơi vui vẻ với Vũ Thế Phong. Tiểu Kiệt vừa đau lòng vừa tủi thân, bám theo Hoàng Tuấn Khải gặng hỏi cho bằng được: “Ba nói đi, có phải là mẹ ghét con rồi, không cần con nữa nên mới đi đến nơi khác phải không?”

 

Hoàng Tuấn Khải cuối cùng cũng dừng bước, anh không quay lại nhìn con trai, chỉ lạnh lùng nói: “Con đi chỗ khác đi, giờ ba không muốn nói chuyện”

 

Tiểu Kiệt bặm môi nhìn Hoàng Tuấn Khải, nước mắt bắt đầu dâng đầy. Tiểu Kiệt giận dữ hét lên: “Con muốn mẹ trở về đây, sao ba không đưa mẹ quay lại mà để mẹ bị người ta cướp mất? Ba rõ ràng thích mẹ cơ mà, thế mà ba lại không có can đảm giữ lấy mẹ, ba không đáng làm đàn ông!”

 

Tiểu Kiệt quay người chạy xuống nhà, Hoàng Tuấn Khải đứng yên như một pho tượng, bàn tay anh lặng lẽ siết chặt lại. Hoàng Tuấn Khải quay trở về phòng, đóng sầm cửa lại. Hoàng Tuấn Khải đột nhiên đấm mạnh lên tường, máu tươi lập tức rỉ ra, nhỏ xuống nền đất. Gương mặt Hoàng Tuấn Khải cứng đờ, ánh mắt âm u như nổi cuồng phong bão tố.

 

Hoàng Tuấn Khải hướng ánh mắt sắc lạnh nhìn những tấm ảnh bị vò nát vứt dưới đất, vẻ mặt càng trở nên đáng sợ hơn.

 

Tiểu Kiệt chạy ra ngoài sân, một mình chơi cùng con thú mà ba đã tặng cho cậu. Tiểu Kiệt vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó, rầu rĩ nói: “Mày nói đi, mẹ không còn yêu tao nữa hay sao? Thế nhưng tao rất ngoan ngoãn mà, sao mẹ lại ghét tao được?”

 

Tiểu Kiệt vô cùng buồn bã, Kiều Nhã Linh cứ thế rời đi, không từ mà biệt, khiến cậu hoang mang rối bời. Tiểu Kiệt đã mong ba mình sẽ đưa Kiều Nhã Linh trở lại, thế nhưng ba lại không làm gì cả ngoài việc buồn bực giận dữ, điều này lại càng khiến cậu tuyệt vọng hơn. Tiểu Kiệt chống cằm, ánh mắt xa xăm: “Ba thực sự đã từ bỏ mẹ rồi ư?”

 

Quản gia Đường bước đến từ phía sau Tiểu Kiệt, bà ta nhìn thấy bộ dạng ưu tư và lẻ loi của Tiểu Kiệt, trong lòng cảm thấy khó chịu. Quản gia Đường bước đến bên Tiểu Kiệt, ngồi xuống bên cạnh cậu, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Kiệt, sao cháu lại lớn tiếng với ba như thế?”

 

Tiểu Kiệt không buồn nhếch mắt nhìn quản gia Đường, chỉ rầu rĩ nói: “Cháu muốn gặp mẹ, nhưng ba lại không chịu đưa mẹ trở lại, ba thật vô tâm”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK