Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 440

 

Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, sự đau đớn vô hình lan tỏa trong lồng ngực anh. Anh cũng muốn đưa Kiều Nhã Linh trở lại bên hai ba con, nhưng anh đang rất bế tắc. Mấy ngày rồi anh ăn không ngon, ngủ không yên, cơ thể mệt mỏi, trái tim cũng đau nhức.

 

Nỗi bất an trong anh cứ ngày một lớn dần hơn, anh sợ anh sẽ vĩnh viễn mất đi cô. Hoàng Tuấn Khải nặng nề thở dài, anh đau lòng nhìn con trai: “Bây giờ mẹ không thể đến đây được, nghe lời ba, đi ngủ đi”

 

Tiểu Kiệt cúi găm mặt xuống, không hề nhúc nhích. Hôm qua Tiểu Kiệt cũng không chịu ngủ, nếu thằng bé cứ như thế thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Hoàng Tuấn Khải bất đắc dĩ nói: “Phải làm thế nào thì con mới chịu đi ngủ đây?”

 

Tiểu Kiệt ngẩng đầu lên, rầu rĩ nói: “Có phải ba lấy chiếc vòng đó rồi không?”

 

Câu hỏi đột ngột của Tiểu Kiệt khiến Hoàng Tuấn Khải thoáng sững người: “Chiếc vòng nào cơ?”

 

Tiểu Kiệt thò tay ra, chỉ vào cổ tay, nói: “Vòng tay mẹ cho con ấy. Con để trên giường nhưng bây giờ không thấy nó đâu nữa, ba trả cho con đi, phải có nó thì con mới đi ngủ được.”

 

~ Tiểu Kiệt nhỏ giọng nói – “Đấy là thứ duy nhất thuộc về mẹ mà con có, con muốn giữ nó, giống như có mẹ đang ở bên vậy”

 

Hoàng Tuấn Khải lặng người nhìn con trai, sắc mặt anh vô cùng phức tạp. Hoàng Tuấn Khải đã nhớ ra mấy hôm trước anh nhìn thấy chiếc vòng mình từng tặng Kiều Nhã Linh ở giường của Tiểu Kiệt, anh giận dữ mang theo nó trở về phòng.

 

Sau đó, anh không thể kiềm chế được lửa giận mà vứt nó vào một góc, có lẽ nó vẫn còn nằm ở đó cũng nên. Chiếc vòng là thứ duy nhất cô để lại trước khi ra đi, có phải cô đã quyết định rời khỏi đây từ trước, nên mới tặng nó cho Tiểu Kiệt không?

 

Tiểu Kiệt lắc tay Hoàng Tuấn Khải, nói: “Ba để chiếc vòng ấy ở đâu rồi, ba đưa cho con đi”

 

Hoàng Tuấn Khải thở dài, đứng dậy nói: “Được rồi, con đợi ba một chút.”

 

Hoàng Tuấn Khải trở về phòng mình, quả nhiên nhìn thấy chiếc vòng tay bạc đang nằm trơ trọi ở dưới đất. Anh nhặt nó lên, lặng lẽ nhìn một lúc lâu. Hoàng Tuấn Khải đã rất tức giận khi Kiều Nhã Linh bỏ chiếc.

 

vòng mà anh tặng cô, nó giống như một lời từ biệt vậy. Anh còn nhớ, năm ấy khi cô nhận chiếc vòng này, cô đã rất vui. Cô nhìn anh bằng ánh mắt rạng ngời, nói rằng sẽ mãi mãi mang nó bên mình. Trái tim Hoàng Tuấn Khải lại đau buốt, anh siết chặt nó trong tay, đi lên phòng Tiểu Kiệt.

 

Tiểu Kiệt nhìn thấy chiếc vòng, đôi mắt lập tức sáng lên: “Nó đây rồi!”

 

Tiểu Kiệt giữ chặt chiếc vòng trong tay, trông thằng bé có vẻ vui hơn, gương mặt không còn ảm đạm như lúc nấy nữa. Tiểu Kiệt dường như rất coi trọng món đồ mà Kiều Nhã Linh đưa cho thẳng bé, nâng niu nó như một bảo vật vô giá. Hoàng Tuấn Khải không biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình thế nào nữa. Thăng bé đã yêu mến cô đến thế, còn cô thì sao?

 

Hoàng Tuấn Khải nén tiếng thở dài, nhẹ giọng nói với Tiểu Kiệt: “Bây giờ thì con ngủ đi”

 

Tiểu Kiệt ngoan ngoãn nằm xuống, Hoàng Tuấn Khải đắp chăn cho.

 

con trai, ngồi lại đến khi nào thằng bé ngủ mới rời đi. Tiểu Kiệt vẫn cứ nghịch ngợm chiếc vòng, đã một lúc trôi qua nhưng mắt Tiểu Kiệt vẫn mở thao láo, không có vẻ gì là bưồn ngủ. Thằng bé lăn lộn trên giường một hồi, Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, nói: “Sao con vẫn chưa ngủ?”

 

tội nghiệp nhìn ba: “Con không ngủ được”

 

Hoàng Tuấn Khải dù đang rất mệt nhưng cũng không buồn ngủ, hai ba con dường như có cùng chung một nỗi niềm. Cả hai cứ lặng lẽ nhìn nhau, cuối cùng Hoàng Tuấn Khải hỏi: “Con có muốn ngắm sao không?”

 

Tiểu Kiệt mở to mắt nhìn anh: “Ngắm sao ấy ạ?”

 

Hoàng Tuấn Khải mỉm cười: “ừ”

 

Tiểu Kiệt chưa ngắm sao bao giờ nên có chút tò mò, thằng bé gật đầu nói: “Có ạ”

 

Hoàng Tuấn Khải bế Tiểu Kiệt lên sân thượng, trên đó trồng rất nhiều cây cối, không khí thoáng đãng dễ chịu. Chỉ cần ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy bầu trời bao la vô tận.

 

Trên trời, có bạt ngàn những ngôi sao đang tỏa ánh sáng êm dịu. Bầu trời đêm giống như một tấm lụa đen huyền bí, điểm xuyến hạt kim tuyến lấp lánh xinh đẹp. Mặt trăng lấp ló sau những đám mây, hệt như thiếu nữ đang e thẹn. Tiểu lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đêm đẹp đến như vậy, thằng bé thích thú giơ tay lên, như muốn nắm giữ những vì sao.

 

Tiểu Kiệt thốt lên: “Đẹp quái”

 

Hoàng Tuấn Khải yên lặng ngắm nhìn cảnh tượng đẹp đến nao lòng này, nỗi buồn trong lòng càng thêm sâu sắc hơn. Ngày trước, anh và Kiều Nhã Linh đã từng ngắm sao cùng nhau rất nhiều lần. Anh vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của cô khi ngước nhìn bầu trời, trong sáng và rực rỡ như những ngôi sao lấp lánh kia vậy. Họ đã cùng nhau chiêm ngưỡng biết bao đêm trăng, nhưng cuối cùng vẫn không thể đi đến thiên trường địa cửu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK