Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 379

 

Kiều Nhã Linh mấp máy môi: “Vậy sao?”

 

Đáp án mà Kiều Nhã Linh luôn tìm kiếm bấy lâu nay, đang dần được sáng tỏ. Thì ra người như Hoàng Tuấn Khải cũng đã từng yêu cuồng nhiệt đến như vậy, người anh dành cả trái tim hướng về đó, không phải là cô. Anh yêu người phụ nữ ấy, có con với cô ta. Chỉ cần nhìn cách yêu thương và bảo bọc Tiểu Kiệt là có thể thấy anh yêu mẹ của thẳng bé đến nhường nào.

 

Vũ Thế Phong thở dài: “Anh hi vọng là sau khi hiểu ra mọi chuyện, em sẽ có lựa chọn tốt nhất cho bản thân mình. Bây giờ em đang ở nhà họ Hoàng bởi vì Tiểu Kiệt, nhưng thằng bé không xứng nhận được tình cảm của em. Em có thể chấp nhận chăm sóc cho con của Hoàng Tuấn Khải và người phụ nữ khác sao? Nhã Linh, em không phải là thánh mẫu, đừng tự hành hạ cảm xúc của mình”

 

Con ngươi của Kiều Nhã Linh không ngừng dao động. Trong lòng cô.

 

vô cùng rối bời, những lời nói của Vũ Thế Phong khiến cô rất hoang mang. Cô chấp nhận đến nhà họ Hoàng chăm sóc Tiểu Kiệt dẫu biết thằng bé là con anh với người khác, liệu có phải cô đang hành hạ cảm xúc của bản thân mình không?

 

Vũ Thế Phong tiếp tục nói: “Thăng bé Tiểu Kiệt cũng không giống như những gì em thấy đâu.

 

Nó khôn ngoan, mưu tính giống hệt Hoàng Tuấn Khải vậy. Một đứa trẻ đột nhiên thân thiết quấn quýt với em mà em không thấy lạ sao? Tiểu Kiệt chẳng qua thấy em xinh đẹp, lại yêu mến thằng bé vô điều kiện nên mới bám lấy em, hưởng thụ sự cung phụng của em mà thôi”

 

Kiều Nhã Linh siết chặt tay, bàng hoàng nhìn Vũ Thế Phong. Lời nói của anh ta thật quá khó tin, Tiểu Kiệt làm sao có thể lừa dối cô được.

 

Kiều Nhã Linh cố gắng bảo vệ thằng bé: “Tiểu Kiệt không phải là đứa trẻ như vậy, anh đừng nói xấu thằng bé.

 

Tiểu Kiệt rất ngoan ngoãn đáng yêu, tôi tin thằng bé thật sự quý mến tôi: Có thể Hoàng Tuấn Khải không dành tình cảm cho cô, nhưng Tiểu Kiệt nhất định không giống anh.

 

Thằng bé thuần khiết và đáng yêu, ngoan ngoãn nghe lời, lại còn sống rất tình cảm. Kiều Nhã Linh chưa bao giờ cảm thấy mình yêu mến Tiểu Kiệt là sai, thằng bé xứng đáng được yêu thương.

 

Vũ Thế Phong lắc đầu nói: “Nhã Linh, em quá ngây thơ rồi. Thắng bé không có mẹ, nên rất thích có một người phụ nữ ở bên chăm sóc mình. Thế nhưng không phải ai cũng có thể, Tiểu Kiệt chỉ thân thiết với người nào xinh đẹp, tính cách dịu dàng, giống như mẹ của thằng bé vậy”

 

Kiều Nhã Linh sững sờ: “Giống mẹ thẳng bé sao?”

 

Vũ Thế Phong khẳng định: “Đúng, thằng bé quấn quýt với em như vậy đơn giản vì em khá giống mẹ thẳng bé. Anh đã từng nhìn thấy bức ảnh của người phụ nữ đó rồi.

 

Cô ta rất xinh đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng thanh khiết, nhìn em thật sự có một phần giống với cô ta. Bây giờ Tiểu Kiệt thích em, nhưng sau này cũng có thể thích người khác”

 

Kiều Nhã Linh khó khăn mở miệng: “Vậy cô ta đâu?”

 

“Qua đời vì tai nạn rồi” – Vũ Thế Phong thở dài.

 

Kiều Nhã Linh mím chặt môi, cơ thể vô thức run lên không ngừng, có thứ gì đó trong lòng cô đang dần vụn vỡ.

 

Bên ngoài sắp có cơn mưa, bầu trời tối sầm đến đáng sợ. Vũ Thế Phong yên lặng nhìn những biến đổi trên gương mặt Kiều Nhã Linh. Bây giờ trông cô vô cùng tuyệt vọng và đau đớn, sắc mặt cô giống như những đám mây xám xịt ngoài kia.

 

Vũ Thế Phong thấp giọng nói: “Anh nói ra những điều này không phải để khiến em tổn thương. Anh chỉ muốn em hiểu rõ bản chất của Hoàng Tuấn Khải và những lầm tưởng bấy lâu nay của em về mấy người bọn họ thôi. Nhã Linh, người xứng đáng có được hạnh phúc chính là em. Em đừng cố gắng cho đi khi chẳng thể nhận được điều gì”

 

Kiều Nhã Linh trầm mặc không nói một lời, cơ thể cô bất động như một pho tượng, chỉ có đôi mắt là nhuốm vẻ thê lương. Lời nói của Vũ Thế Phong đã phá tan những hy vọng cuối cùng của cô. Hoàng Tuấn Khải, Tiểu Kiệt… cả hai người họ đều lừa gạt, lợi dụng tình cảm của cô.

 

Rất lâu sau, ngón tay cô mới khẽ động đậy, cô ngẩng đầu nhìn Vũ Thế Phong. Gương mặt Kiều Nhã Linh ảm đạm, cô nói: “Tôi hiểu”

 

Trong lòng Vũ Thế Phong vô cùng vui mừng, nhưng anh ta không thể ra ngoài mà chỉ nói: “Bây giờ tốt nhất là em hãy tránh xa bọn họ, đừng dính dáng đến người nhà họ Hoàng nữa, như vậy là tốt nhất cho em. Mềm lòng với những kẻ từng làm em tổn thương chỉ khiến nỗi đau của em càng thêm dữ dội mà thôi.”

 

Klều Nhã Linh rũ mắt, lặng lẽ nói: “Tôi sẽ tự lo liệu.”

 

Kiều Nhã Linh không biết những lời Vũ Thế Phong nói là thật hay giả, nhưng nó phần nào đã đả kích đến cô. Vũ Thế Phong nói đúng, cô không nên dính dáng gì đến nhà họ Hoàng nữa, kể cả Tiểu Kiệt. Nếu cô càng lún sâu, đến cùng người không thể từ bỏ được chính là cô.

 

Dù cô có yêu quý Tiểu Kiệt đến thế nào đi chăng nữa, cô cũng không phải là mẹ của thằng bé. Còn Hoàng Tuấn Khải, dù là quá khứ, tại, hay tương lại, người anh yêu cũng không phải là cô. Vậy thì, cô còn trông đợi điều gì nữa?

 

Vũ Thế Phong rướn người lại gần Kiều Nhã Linh, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng lại tình cảm: “Nhã Linh, anh không muốn em qua lại với Hoàng Tuấn Khải, bởi anh biết cậu ta không phải người tốt. Cũng bởi, người anh thích là em, thay vì cậu ta, anh muốn em nhìn về phía anh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK