Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 308

 

Quả thực thời gian đầu khi mới quen biết Tiểu Kiệt, cô đã không hề nhận ra thằng bé có nét giống Hoàng Tuấn Khải. Bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy Tiểu Kiệt giống Hoàng Tuấn Khải như hai giọt nước, rốt cuộc tại sao bao lâu nay cô không phát hiện ra điều đó?

 

Tư Hiên tiếp tục nói: “Còn nữa, anh từng gặp Tiểu Kiệt ở trường mẫu giáo, thằng bé gọi Hoàng Tuấn Khải là ba, vô cùng rành rọt. Hai người họ xưng ba con với nhau rất rõ ràng”

 

Lời khẳng định này là bằng chứng hoàn hảo chứng minh Tiểu Kiệt là con trai của Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh hoàn toàn bị hạ gục, cơ thể cô lạnh buốt, sắc mặt thoáng chốc tái xanh, mí mắt cô không ngừng run rẩy. Tư Hiên nhận ra phản ứng khác lạ của cô, anh lo lắng hỏi: “Nhã Linh, em không sao chứ?”

 

Tai Kiều Nhã Linh ù ù, cô không nghe rõ Tư Hiên nói gì, thậm chí khung cảnh trước mặt cũng dần nhòe đi. Kiều Nhã Linh ngồi bất động, lồng ngực cô đau đớn như muốn vỡ ra thành trăm mảnh.

 

Hóa ra, đứa trẻ mà cô hết lòng yêu thương bấy lâu nay, lại là con trai của người đàn ông cô hận nhất. Kiều Nhã Linh vô cùng suy sụp, tại sao Tiểu Kiệt lại là con trai của Hoàng Tuấn Khải? Kiều Nhã Linh vươn tay ôm mặt, cô ước gì đây chỉ là một giấc mơ.

 

Tư Hiên nói: “Em không hề biết chuyện đó sao?”

 

Kiều Nhã Linh chậm rãi lắc đầu, Hoàng Tuấn Khải đã luôn nói dối cô, Tiểu Kiệt cũng vậy. Kiều Nhã Linh nở nụ cười tự giễu, cô đúng là ngu ngốc, cô bị bọn họ lừa gạt suốt bấy lâu nay, quay như chong chóng mà không hề hay biết, còn tận tâm chăm sóc đứa trẻ ấy. Kiều Nhã Linh những tưởng Tiểu Kiệt là một cậu nhóc thiếu thốn tình thương nên hết mực yêu thương nó, cuối cùng, sự thật đã dành cho cô một cái tát đau điếng, giúp cô thức tỉnh. Kiều Nhã Linh run run nói: “Nếu tôi biết, thì tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến họ!”

 

Tư Hiên không khỏi tò mò: “Tại sao Hoàng Tuấn Khải lại giấu em? Em nói hai người không quá thân thiết, vậy thì anh ta nói dối như vậy để làm gì?”

 

Kiều Nhã Linh nở nụ cười, nhưng đôi mắt cô lại ẩn chứa nỗi đau đớn tột cùng: “Bởi vì anh ta muốn đùa giỡn tôi”

 

Người canh cửa bước vào, sẵn giọng nói: “Đã hết giờ nói chuyện, mời cô đi ra ngoài”

 

Kiều Nhã Linh cầm túi xách, nhanh chóng bước ra ngoài. Tư Hiên sững người nhìn bóng lưng nhỏ bé yếu ớt của cô, dù mái tóc dài của cô đã che gần hết khuôn mặt, nhưng anh ta vẫn nhìn thấy dòng nước mắt trong suốt đang chảy trên gò má hao gầy của cô.

 

Kiều Nhã Linh hồn bay phách lạc ra khỏi nhà giam, chỉ một đoạn đường ngắn thôi nhưng đã rút cạn sức lực của cô. Kiều Nhã Linh ngồi sụp xuống, những gì cô nghe được từ Tư Hiên đã quá sức chịu đựng của cô. Kiều Nhã Linh cảm thấy bản thân thật nực cười và ngu muội, cô chăm sóc và yêu thương cho con của kẻ thù bao lâu nay mà không biết.

 

Ba năm trước Hoàng Tuấn Khải lấy đi đứa con của cô, ba năm sau lại để cô gặp gỡ con của anh và người khác. Anh quá tàn nhẫn, rốt cuộc anh còn muốn tra tấn cô đến mức nào nữa đây?

 

Kiều Nhã Linh không ngăn được nước mắt, đúng lúc này, Kiến Quốc bước tới, thấp giọng hỏi: “Cô Kiều, có chuyện gì vậy?”

 

Kiều Nhã Linh vùi mặt vào đầu gối, cơ thể cô không ngừng run rẩy.

 

Kiến Quốc nhíu mày, vội lại gần hỏi han: “Cô có chỗ nào không khỏe à?”

 

Kiến Quốc không biết Kiều Nhã Linh và Tư Hiên đã nói chuyện gì với nhau mà Kiều Nhã Linh có vẻ rất kích động. Kiều Nhã Linh khóc trong câm lặng, chỉ vài phút ngắn ngủi, cô đã trải qua đủ các cung bậc cảm xúc. Bàng hoàng, hoảng hốt, tuyệt vọng và cay đắng, chúng lần lượt đổ đồn lên người cô, sức nặng của chúng khiến cô ngạt thở và đau đớn.

 

Kiến Quốc đưa tay chạm nhẹ lên vai Kiều Nhã Linh, lo lắng nói: “Cô Kiều..”

 

Kiến Quốc còn chưa nói hết, Kiều Nhã Linh đã hất tay anh ta ra. Cô chậm rãi đứng dậy, gương mặt đẫm nước mắt của cô khiến Kiến Quốc giật mình. Sắc mặt cô nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng vô hồn đến đáng sợ. Kiều Nhã Linh đột nhiên trở nên như vậy khiến Kiến Quốc không biết làm sao cả, anh ta không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ nói: “Đi thôi, tôi đưa cô trở về nhà họ Hoàng”

 

Kiều Nhã Linh không đáp lại lời Kiến Quốc mà đi lướt qua anh ta, Kiến Quốc vội vàng chặn cô lại: “Cô Kiều, cô đi đâu? Bây giờ chúng ta phải trở lại nhà họ Hoàng”

 

Kiều Nhã Linh mím chặt môi, cô lau sạch nước mắt trên mặt, lạnh lùng nói: “Hiện tại tôi không muốn trở lại đó, tôi muốn yên tĩnh một mình”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK