Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 333

 

Hoàng Tuấn Khải bóp chặt cổ tay Kiều Nhã Linh, tức giận ra lệnh: “Em không được phép qua lại với cậu ta!”

 

Kiều Nhã Linh cười khẩy, thô lỗ hất tay anh ra, đanh giọng nói: “Hoàng Tuấn Khải, tôi hỏi anh lấy tư cách gì mà quản chuyện của tôi? Đầu óc anh có vấn đề sao? Chuyện của tôi không cần anh lo!”

 

Hoàng Tuấn Khải nghiến răng, đôi mắt anh u ám như màn đêm, sắc lạnh đến rùng rợn. Sự cuồng nộ như sóng biển trào dâng trong lòng anh, Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nói: “Loại người như cậu ta tốt nhất em đừng có dây vào, em thôi bướng bỉnh mà hãy nghe lời anh đi!”

 

Kiều Nhã Linh khoanh tay trước ngực, cô tiến lại gần anh, nhìn anh bằng đôi mắt hờ hững lạnh nhạt: “Tôi có mắt, tôi tự biết nên giao du với loại người nào. Còn bây giờ, người mà tôi nên tránh xa nhất chính là anh đấy! Anh có thể biến đi chỗ khác được không, đừng có như ruồi muỗi lởn vởn trước mặt tôi.”

 

Kiều Nhã Linh cảm thấy thật nực cười khi Hoàng Tuấn Khải cấm cản cô không được qua lại với Vũ Thế Phong, anh còn nổi giận khi họ thân thiết với nhau.

 

Anh có tư cách sao? Thái độ của anh bây giờ giống như một kẻ ngốc, vô lý và mù quáng khiến người ta chán ghét.

 

Kiều Nhã Linh không hiểu rốt cuộc anh muốn thể hiện điều gì, anh yêu cô, anh có tình cảm với cô ư? Kiều Nhã Linh cười nhạt, anh chỉ đang phẫn nộ khi món đồ chơi của mình bị kẻ khác nhòm ngó mà thôi.

 

Kiều Nhã Linh tiếp tục nói: “Nếu vợ của anh không thể khiến anh thỏa mãn, phiền anh tìm đối tượng khác để giải quyết nhu cầu. Quản lý thân dưới của anh cho tốt đi, đừng có cái kiểu thấy tôi thì như hổ đói vồ mồi, tôi kinh tởm lắm”

 

Từ khi gặp lại, bọn họ đã cãi nhau vô số lần, thế nhưng những lời tàn nhãn mà Kiều Nhã Linh luôn nói, vẫn khiến anh đau đớn như lần đầu nghe thấy.

 

Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, trong căn phòng tắm chật hẹp, Kiều Nhã Linh đứng trước mặt anh, nhìn anh bằng đôi mắt xa cách lạnh lùng. Một người ở rất gần, anh đưa tay ra là có thể chạm tới, nhưng dù anh có cố hết sức, trái tim của người ấy vẫn chẳng thuộc về anh.

 

Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn Kiều Nhã Linh, anh nói: “Anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi. Em có biết Vũ Thế Phong là người như thế nào không? Cậu ta đào hoa, lăng nhăng, coi phụ nữ như quần áo, em ở bên cậu ta chỉ có chịu thiệt mà thôi.”

 

Kiều Nhã Linh giơ tay lên, ngăn những lời anh nói, vẻ mặt cô vô cùng chán ghét: “Anh nói người khác sao không xem lại mình đi, anh làm như bản thân mình tử tế lắm ấy. Tôi cảm thấy Vũ Thế Phong so với anh còn tốt đẹp chán. Tôi nhắc lại cho anh hiểu, từ giờ trở đi anh đừng có xen vào chuyện của tôi! Vậy đi.

 

Kiều Nhã Linh nói rồi xoay người mở cửa đi ra ngoài, Hoàng Tuấn Khải lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng sầm lại, bàn tay siết chặt.

 

Kiều Nhã Linh bước vào khách, mọi người vẫn đang chơi rất hăng say, không khí náo nhiệt vui vẻ, dường như những chuyện lúng túng ban nãy chưa từng xảy ra. Có người thấy Kiều Nhã Linh liền kéo cô nhập hội, Kiều Nhã Linh cũng thoải mái đồng ý. Một người hô: “Này, chúng ta chơi lớn đi, mỗi ván khoảng vài triệu vào, chơi nhỏ không đã!”

 

Mọi người hưởng ứng: “Được đấy, càng lớn càng tốt, hôm nay bổn thiếu gia đây sẽ vét sạch tiên của mấy người!”

 

Mọi người cười đùa ầm ï, ai cũng vô cùng hào hứng. Kiều Nhã Linh nghe thấy con số mấy triệu một ván thì tái mặt, cô làm gì có nhiều tiền đến thế chứ, tiền lương một tháng của cô còn chưa được chục triệu.

 

Nếu chơi thế thì cô sạt nghiệp mất. Kiều Nhã Linh bối rối nói: “Chơi lớn thế thì tôi không chơi được, tôi không có nhiều tiền như vậy.”

 

Vũ Thế Phong là công tử nhà họ Vũ, những người anh ta chơi cũng đều có gia thế không hề tầm thường. Người thì thuộc giới thượng lưu, người thì thuộc giới giải trí… ai cũng khoác trên mình những ánh sang trọng đắt tiền, chỉ có mình Kiều Nhã Linh là kẻ lạc loài ở đây.

 

Quần jean, áo sơ mi, giày thể thao, tầm thường và nhạt nhòa, giống như một đôi giày cao gót đã lỗi mốt chẳng được ai để tâm đến.

 

Những người đàn ông này cũng nhận ra điều đó, một người nói: “Có sao đâu, không phải em là bạn gái của Vũ Thế Phong sao? Em người là một đôi. Kiều Nhã Linh là do Vũ Thế Phong đưa tới thì có nghĩa cô là người phụ nữ của anh ta. Vũ Thế Phong tiêu tiền như nước, vài ba triệu đối với anh ta chỉ là chuyện nhỏ. Kiều Nhã Linh xua tay nói: “Không được, đó đâu phải là tiền của tôi, với lại tôi cũng không phải bạn gái anh ta.”

 

Kiều Nhã Linh không quen thân gì với Vũ Thế Phong, hôm nay tình cờ gặp nhau nên mới được anh ta mời tới đây dự tiệc sinh nhật. Kiều Nhã Linh không bao giờ động đến tiền của người khác, cầm tiền do chính mình làm ra thì mới có ý nghĩa.

 

Một người cười nói: “Ôi dào, dù như vậy thì em cũng không phải lo, cứ chơi đi, Vũ Thế Phong nhất định sẽ chỉ trả tất, phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK