Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 463

 

Kiều Nhã Linh ngồi bệt xuống ven đường, thở hổn hển. Kiều Nhã Linh không còn nhìn thấy ngôi nhà sáng rực trong lửa nữa, có lẽ cô đã chạy được một đoạn khá xa.

 

Kiều Nhã Linh đã tạm thời an toàn, cô nhìn xung quanh, phát hiện ra nơi cô đang ở là một khu rừng. Xem ra ngôi nhà kia được xây bí mật tại một nơi hẻo lánh, nên mới không một ai biết được tung tích của cô.

 

Mặc dù đã thoát khỏi ngôi nhà đó, nhưng Kiều Nhã Linh không biết mình nên làm gì tiếp theo. Trên người Kiều Nhã Linh không có bất cứ thứ gì, cô không thể liên lạc cho ai cả.

 

Trong lúc Kiều Nhã Linh chưa biết phải làm sao, phía xa xa hiện lên ánh đèn, còn có tiếng người nói chuyện ồn ào: “Vẫn chưa tìm thấy sao? Mẹ kiếp lũ vô dụng!”

 

“Cô ta không thể tìm được đường ra khỏi khu rừng này đâu, cứ tiếp tục tìm kiếm ở xung quanh đi, có lẽ cô ta đang trốn ở đâu đó thôi”

 

Kiều Nhã Linh giật thót tim, vội vàng đứng dậy chạy sâu vào trong rừng. Có điều Kiều Nhã Linh càng chạy thì tốc độ càng chậm, cơn đau đớn lan truyền khắp cơ thể đang kìm hãm bước chân của cô. Kiều Nhã Linh đã hoàn toàn kiệt sức, cô không thể chạy được nữa.

 

Nhưng nếu dừng lại, bọn họ sẽ bắt được cô mất. Kiều Nhã Linh lảo đảo dựa vào một gốc cây, sắc mặt tái nhợt. Cô quan sát xung quanh, phát hiện phía trước có một ngôi miếu nhỏ.

 

Kiều Nhã Linh lê bước tiến vào bên trong, nhưng cô nhanh chóng nhận ra đây không phải là một nơi có thể trốn.

 

Ánh đèn càng lúc càng tiến lại gần hơn, Kiều Nhã Linh cắn răng, quyết định trèo lên bức tường gần đó. Xung quanh có rất nhiều cây cối, có thể che lấp được thân thể của Kiều Nhã Linh.

 

Kiều Nhã Linh vừa mới lẩn người vào lùm cây thì bên dưới truyền đến tiếng động. Ánh đèn sáng lập tức chiếu rọi xung quanh, qua kẽ lá, Kiều Nhã Linh trông thấy hai người đàn ông đang nhìn ngó xung quanh.

 

“Làm gì có ail” = Một người gắt gỏng nói.

 

“Kỳ lạ, rõ ràng vừa nãy tao nhìn thấy một cái bóng màu trắng chạy về phía này mà” ~ Người kia khó hiểu quan sát khắp nơi.

 

“Thử vào ngôi miếu này xem nào”

 

Kiều Nhã Linh túm chặt cành cây bên cạnh, trong lòng căng thẳng tột độ. Hai người kia bước vào trong căn miếu nhỏ, khoảng cách giữa cô và hai người họ rất gần. Bọn họ không tìm được ai, nhanh chóng đi ra ngoài. Kiều Nhã Linh thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc này, một người đàn ông béo lùn đột nhiên quay đầu lại. Trong một khoảnh khắc, dường như ánh mắt hai người họ đã giao nhau. Kiều Nhã Linh hít một hơi lạnh, cơ thể căng cứng.

 

“Gì thế?” – Người còn lại hỏi.

 

Người kia nghiêng đầu, nhíu mày nói: “Tao cứ có cảm giác ở đây có người, tao ngửi thấy mùi thơm của phụ nữ.”

 

Hắn ta nói rồi tiến gần về phía bức tường, Kiều Nhã Linh hoảng sợ tột độ, cô bất động như một pho tượng, đến hít thở cũng không dám.

 

Cơ thể cô không ngừng run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng, sống lưng lạnh toát. Người đàn ông đứng cách bức tường khoảng hơn hai mét, gương mặt đăm chiêu, ánh mắt nhìn lướt qua một lượt. Kiều Nhã Linh ẩn nấp trong lùm cây rậm rạp, nếu hăn ta lại gân hơn một chút, có lẽ sẽ nhìn thấy cành lá trên tường đang hơi rung rung.

 

Hắn ta nhìn ngó một hồi cũng không phát hiện ra được gì. Người nọ cười giễu cợt: “Mày thiếu hơi đàn bà đến ngu người rồi à? Tìm từ nãy đến giờ có thấy ai quái đâu, mày chỉ giỏi tưởng tượng, đi thôi!”

 

Hắn ta lầm bầm: “Rõ ràng tao cảm thấy có gì đó mà”

 

Người kia sẵn giọng nói: “Đừng có phí thời gian ở đây nữa, đi chỗ khác tìm!”

 

Hai tên kia cuối cùng cũng rời đi, lúc này cơ thể căng cứng của Kiều Nhã Linh mới được thả lỏng. Kiều Nhã Linh đưa tay ôm ngực, nhịp tim cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài, suýt nữa thì cô đã bị lộ rồi.

 

Kiều Nhã Linh không dám xuống vội, cô sợ bọn họ sẽ còn quay lại, vậy nên cứ ngồi trên bức tường đó một lúc. Rất lâu sau, khi xung quanh đã hoàn toàn yên ắng, Kiều Nhã Linh mới an tâm chuẩn bị nhảy xuống. Thế nhưng cô còn chưa kịp nhảy, đột nhiên có một tiếng hú vô cùng man rợ vang lên ở rất gần cô.

 

“Húuuuu…”

 

Tiếng hú man rợ lại vang lên một lần nữa. Kiều Nhã Linh kinh hãi đến mức suýt chút nữa trượt chân ngã. Nếu cô không nhầm thì đó là tiếng kêu của chó sói. Nơi này là một khu rừng rộng lớn, ở đây có rất nhiều loài động vật hoang dã, thậm chí còn có loại ăn thịt người như chó sói.

 

Kiều Nhã Linh vô cùng hoảng loạn, xung quanh tối đen như mực, cô không thể nhìn thấy gì cả. Kiều Nhã Linh không dám ở lại, cô trượt xuống rồi vội vã bỏ chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK