Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 322

 

Kiều Nhã Linh liếc nhìn anh ta, gương mặt điển trai của Vũ Thế Phong tràn ngập ý cười dịu dàng, cô mím môi nói: “Thiếu gia Vũ thì thiếu gì hoa thơm cỏ lạ vây quanh, tôi đối với anh chỉ là một nhành hoa dại ven đường mà thôi”

 

Vũ Thế Phong nhướn mày, khóe môi nở nụ cười: “Một nhành hoa dại, đôi khi lại thu hút hơn cả một rừng hoa thơm”

 

Kiều Nhã Linh nhếch miệng, thờ ơ nói: “Đàn ông chỉ ham của lạ, không ai bỏ cả một rừng hoa hồng được đâu”

 

Vũ Thế Phong mỉm cười, anh càng lúc càng thích cô rồi.

 

Lúc Vũ Thế Phong đi qua một con đường, trông thấy nơi này có rất nhiều cửa hàng hoa. Sắc hoa rực rỡ khắp nơi, khiến anh ta không kìm lòng được, dừng xe lại. Vũ Thế Phong bước xuống xe trước sự khó hiểu của Kiều Nhã Linh, anh ta tiến vào một cửa tiệm, một lúc sau mới trở lại. Vũ Thế Phong ôm theo một bó hoa hồng rất to, anh ta cười dịu dàng, đưa nó cho Kiều Nhã Linh.

 

Kiều Nhã Linh kinh ngạc: “Anh tặng tôi sao?”

 

Vũ Thế Phong nói: “Ừ, tặng em”

 

Kiều Nhã Linh cảm thấy anh ta có chút ngược đời, hôm nay là sinh nhật anh ta mà anh ta lại đi tặng quà cho cô. Kiều Nhã Linh không nhận bó hoa của Vũ Thế Phong, cô nói: “Xin lỗi, tôi không thích”

 

Vũ Thế Phong nhíu mày, không phải con gái đều rất thích hoa sao?

 

Anh ta những tưởng cô sẽ mỉm cười khi nhìn thấy bó hoa anh ta mua tặng, nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược. Vũ Thế Phong không rút tay lại mà hỏi: “Em không thích hoa à?”

 

Kiều Nhã Linh thẳng thắn thừa nhận: “Đúng thế, với lại bó hoa này, rất xấu!”

 

Vũ Thế Phong bị đả kích trầm trọng, anh ta đã chọn bó hoa đẹp và đắt tiền nhất của cửa tiệm đó, vậy mà cô lại chê nó xấu.

 

Vũ Thế Phong lắc đầu cười, cô đúng là một bông hoa hồng có gai, anh nhất định phải biến cô thuộc về mình mới được. Kiều Nhã Linh không nhận, Vũ Thế Phong đành để nó ở ghế sau, tiếp tục lên đường.

 

Kiều Nhã Linh không hiểu tại sao Vũ Thế Phong lại đột nhiên tặng hoa cho cô, dù mục đích của anh ta là gì đi chăng nữa, cô cũng không quan tâm.

 

Vũ Thế Phong đơn giản chỉ là muốn lấy lòng người đẹp, thế nhưng Kiều Nhã Linh lại dội cho anh ta một gáo nước, khiến anh ta thất bại thảm hại. Vũ Thế Phong vẫn không từ bỏ ý định trước đó, anh ta nói: “Tối nay đến dự tiệc sinh nhật của anh đi, xem như chúng ta là bạn, không được sao?”

 

Kiều Nhã Linh nói: “Tôi làm gì có người bạn nào có thân phận cao quý như anh”

 

Vũ Thế Phong cúi đầu cười nhẹ, anh nói: “Đừng từ chối nữa, anh đã mời em tận hai lần rồi đấy”

 

Kiều Nhã Linh lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói là tôi không đến rồi, chúng ta không tính là thân quen.

 

Tôi cũng không hiểu gì nhiều về anh, vậy nên tôi đâu biết được anh là người xấu hay tốt, nhỡ anh lừa tôi, muốn đùa giốn tôi thì sao?”

 

Vũ Thế Phong nhíu mày, không ngờ Kiều Nhã Linh lại có suy nghĩ như vậy về anh ta. Vũ Thế Phong có chút tức giận, thì ra cô lại không có sự tin tưởng đối với anh ta như vậy. Anh ta trông giống kẻ xấu chuyên lừa gạt phụ nữ sao? Vũ Thế Phong chưa bao giờ phải hạ mình với ai, cũng chưa từng chủ động theo đuổi phụ nữ bao giờ, thế nhưng cô lại đề phòng, xa lánh anh ta, điều này khiến anh ta khá khó chịu.

 

Vũ Thế Phong không vui nói: “Em hơi quá đáng rồi đấy, dù sao cũng từng quen biết, anh có thể làm gì được em cơ chứ? Nếu anh có ý đồ xấu, thì từ lúc đầu em bước lên xe anh đã là sai lầm rồi

 

Kiều Nhã Linh không nói gì, cô cũng cảm thấy bản thân có chút quá đáng khi nói những lời phũ phàng như vậy. Dù cô không thích kiểu người như anh ta, thế nhưng Vũ Thế Phong không phải là kẻ xấu. Nhìn Vũ Thế Phong không vui, Kiều Nhã Linh cũng áy náy trong lòng.

 

Kiều Nhã Linh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi không có ý đó.”

 

Vũ Thế Phong nghe thấy Kiều Nhã Linh chủ động xin lỗi thì trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Xe cũng vừa đúng lúc dừng lại ở cổng tòa soạn Tôn Hoàng, Kiều Nhã Linh nói cảm ơn với Vũ Thế Phong, định xuống xe thì anh ta nắm cổ tay cô lại. Vũ Thế Phong lấy lại vẻ điển trai phong độ, nở nụ cười đẹp câu hồn, dịu giọng nói: “Vậy Kiều tiểu thư có thể cho anh một vinh dự được mời em đến bữa tiệc sinh nhật của anh không?”

 

Từ chối mãi thì không hay cho lắm, với lại Vũ Thế Phong đã mời cô hết lần này đến lần khác, chứng tỏ anh ta cũng nghiêm túc chứ không phải định đùa giỡn cô. Kiều Nhã Linh đành nói: “Được rồi, tôi sẽ đến”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK