Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 342

 

Kiều Nhã Linh khựng người lại, cô nhíu mày: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không chấp nhận chuyện đó”

 

Hoàng Tuấn Khải thở dài, anh nói: “Chuyện lần này em hãy trách một mình anh, chứ đừng giận lây cả Tiểu Kiệt, thằng bé không có tội tình gì cả. Tiểu Kiệt thật sự không có mẹ, thằng bé đã buồn và tủi thân nhiều như nào chắc em cũng hiểu.

 

Ngoài việc nói dối thăng bé không phải con anh ra, thì tình cảm của thằng bé dành cho em là thật. Tiểu Kiệt vô cùng quý em, anh mong em có thể ở bên thằng bé.”

 

Kiều Nhã Linh mím chặt môi, trong lòng cô có chút dao động.

 

Hoàng Tuấn Khải nói đúng, Tiểu Kiệt không làm gì sai cả, cô trút giận lên người thằng bé là không đúng. Thế nhưng Kiều Nhã Linh vẫn khó chấp nhận được sự thật, bởi Tiểu Kiệt lại là con trai của anh.

 

Hoàng Tuấn Khải cũng hiểu được những đắn đo của Kiều Nhã Linh, anh nói: “Em vì chuyện này nên trước đó đã đối xử lạnh lùng với Tiểu Kiệt phải không? Thắng bé đã buồn lắm, lúc anh về mắt vẫn còn đỏ vì khóc nhiều. Thằng bé không chịu ăn cơm, cũng không muốn làm gì cả, chỉ ngồi một chỗ”

 

– Hoàng Tuấn Khải tiến lại gần về phía Kiều Nhã Linh, anh khẽ nói – “Em cũng có tình cảm với Tiểu Kiệt mà, giờ em đã chiếm một phần rất quan trọng đối với thằng bé. Nếu em dứt khoát gạt bỏ đi tình cảm giữa cả hai, Tiểu Kiệt phải làm sao đây?”

 

Những lời Hoàng Tuấn Khải nói vừa chân thành vừa có chút xót xa, trái tim Kiều Nhã Linh bất giác thắt lại.

 

Cô nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng và đau đớn của Tiểu Kiệt khi cô làm lơ thằng bé ngày hôm đó, nhớ đến tiếng khóc nghẹn ngào nức nở đến đau lòng khi thằng bé nói chuyện với cô qua điện thoại u Nhã Linh biết mình đã đối xử tàn nhẫn với một đứa trẻ còn quá nhỏ như Tiểu Kiệt. Cô cảm thấy rất có lỗi với thằng bé.

 

Kiều Nhã Linh nhỏ giọng nói: “Anh nói đúng, Tiểu Kiệt không có tội tình gì cả. Nhưng… tại sao phải là tôi? Anh có thể kiếm có thằng bé một người mẹ danh chính ngôn thuận khác. Còn tôi thì…

 

Hoàng Tuấn Khải bất đắc dĩ nói: “Anh cũng nói là từ đầu anh vốn không muốn để hai người qua lại với nhau. Nhưng hiện tại Tiểu Kiệt rất yêu mến em, thằng bé không quan tâm tới ai ngoài em cả. Kiều Kiều, em có thể làm điều này vì Tiểu Kiệt được không?”

 

Kiều Nhã Linh cắn môi, tâm trạng rối bời, cô không biết nên làm sao cả. Kiều Nhã Linh im lặng một hồi lâu, cuối cùng cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Tuấn Khải: “Được rồi, tôi đồng ý”

 

Hoàng Tuấn Khải mỉm cười, vẻ mặt anh trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh không thể kìm chế được cảm xúc nhộn nhạo vui vẻ trong lòng.

 

Hoàng Tuấn Khải cúi đầu, chạm nhẹ lên môi Kiêu Nhã Linh. Cô chưa kịp phản ứng lại thì anh đã nhanh chóng rời đi, nhìn cô bằng đôi mắt ngập tràn ý cười dịu dàng. Đầu Kiều Nhã Linh nổ “đùng” một tiếng, cô hét lên: “Hoàng Tuấn Khải, tên vô liêm sỉ nhà anh, mau biến ra khỏi đây!”

 

Thế là Hoàng Tuấn Khải bị Kiều Nhã Linh phũ phàng tống ra khỏi cửa. Sau khi Hoàng Tuấn Khải đi rồi, Kiều Nhã Linh bần thần ngồi trên ghế, ánh mắt có chút mờ mịt. Cô không rõ, liệu quyết định này của mình có đúng không. Nhưng cô thật sự đã khiến Tiểu Kiệt tổn thương, cô muốn bù đắp cho thăng bé. Kiều Nhã Linh thở dài, cô lẩm bẩm: “Đến đâu hay đến đó vậy”

 

Kiều Nhã Linh đến công ty làm việc nửa buổi, sau đó thay đồ để đến bữa tiệc sinh nhật của cô chủ nhà họ Nguyễn. Kiều Nhã Linh mặc một chiếc đầm ren màu trắng đơn giản và thanh lịch, rồi trang điểm nhẹ.

 

Kiều Nhã Linh chuẩn bị một món quà đắt tiền, đại diện Tôn Hoàng đi đến biệt thự nhà họ Nguyễn.

 

Nhà họ Nguyễn là một gia đình danh giá, vô cùng nổi tiếng trong giới thượng lưu. Lúc Kiều Nhã Linh đến nơi thì bên trong đã có rất nhiều người tham dự, hầu hết đều là những người có máu mặt cả.

 

Kiều Nhã Linh thay mặt công ty tặng quà sinh nhật cho Nguyễn Thư xong thì được đưa đến một bàn tiệc. Vì không quen ai ở đây nên Kiều Nhã Linh chỉ ngồi yên lặng ăn chút đồ ngọt.

 

“Ồ, đây không phải là Nhã Linh sao?”

 

Một giọng nói chanh chua khó nghe lại không kém phần quen thuộc.

 

vang lên sau lưng Kiều Nhã Linh. Cơ thể cô trong tích tắc cứng đờ, bàn tay siết lại. Kiều Nhã Linh bình tĩnh quay đầu, gương mặt đã hiện dấu vết của năm tháng nhưng được chăm sóc kỹ càng của Trần Mai Hương hiện ra trong tầm mắt cô.

 

Kiều Nhã Linh cố gắng nhếch khóe môi cứng đờ lên, lạnh lùng nói: “Lâu rồi không gặp”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK