Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 180

 

Tuyết Loan ngước nhìn anh, mỉm cười: “Anh cũng thế nhé, với lại đừng khắt khe với Tiểu Kiệt quá. Thằng bé cũng rất yêu anh, chỉ là…”

 

Tuyết Loan bỏ lửng câu nói, sau đó cô cười: “Thôi, em đi đây”

 

Hoàng Tuấn Khải trầm mặc nhìn cô, anh khẽ nói: “Để anh đưa em vào trong”

 

Tuyết Phi đứng một chỗ nhìn bóng lưng hai người, cô ta bực bội, đi ra ngoài chờ. Không ngờ vừa ra khỏi cửa Tuyết Phi liền nhìn thấy Kiều Nhã Linh đang từ xa bước tới.

 

Kiều Nhã Linh mặc một bộ quần áo đơn giản thoải mái, gương mặt trang điểm nhẹ, đang ngó đông ngó tây như muốn tìm ai đó. Tuyết Phi nhếch miệng cười nhạt, không ngờ Kiều Nhã Linh còn bám theo Hoàng Tuấn Khải đến tận đây, đúng là trơ trẽn.

 

Tối hôm qua cô ta đã nói rất rõ ràng với Kiều Nhã Linh, nhưng dường như cô không để vào tai, tiếp tục dây dưa vào Hoàng Tuấn Khải.

 

Tuyết Phi trong lòng khinh thường, miệng thì nói không phải tiểu tam, thế hành động này của Kiều Nhã Linh là gì đây. Tuyết Phi hừ lạnh, cô ta ngúng nguẩy đi về phía Kiều Nhã Linh, tiếng giày cao gót đập trên nền gạch vô cùng bén nhọn.

 

“Cô đến đây làm gì?”

 

Tuyết Phi thình lình xuất hiện trước mặt, Kiều Nhã Linh vô cùng sửng sốt, vô thức lùi lại một bước. Sau khi nhận ra người kia là Tuyết Phi, Kiều Nhã Linh lập tức bày ra vẻ mặt chán ghét.

 

Không ngờ đến đây cũng va phải Tuyết Phi, trái đất này đúng thật là nhỏ. Người muốn gặp thì không thể gặp, người không muốn nhìn thấy lại cứ lởn vởn như ruồi muỗi xung quanh.

 

Kiều Nhã Linh không buồn để ý đến Tuyết Phi, đi lướt qua cô ta. Bây giờ cô không rảnh, hôm nay cô có buổi phỏng vấn người nổi tiếng trở về nước, có rất nhiều việc phải làm. Kiều Nhã Linh vừa đi được mấy bước thì bị Tuyết Phi kéo lại, cô khó chịu hất tay cô ta ra.

 

Cô ta kênh kiệu hất mặt nhìn cô, giọng nói chua loét: ¡ hỏi mà cô điếc Kiều Nhã Linh nhíu mày, lạnh giọng nói: “Không liên quan đến cô”

 

Tuyết Phi nhếch miệng cười, tỏ ra đã biết hết mọi chuyện, cô ta móc mìỉa nói “Tôi biết thừa rồi, cô không phải giả bộ. Hôm nay cô biết anh Tuấn Khải đến đây nên mò theo chứ gì? Cô đúng là loại phụ nữ tâm cơ, hôm qua cô còn bảo không thèm động đến anh Tuấn Khải, thế mà bây giờ lại rình rập anh ấy. Tôi cảm thấy cô đóng kịch cũng giỏi đấy, thật khiến người khác khâm phục. “

 

Thì ra là Hoàng Tuấn Khải cũng ở đây, nhưng thế thì liên quan gì đến cô. Kiều Nhã Linh thậm chí còn không biết rằng bọn họ sẽ xuất hiện tại sân bay, hôm nay cô vì công việc mới tới, chứ không phải như Tuyết Phi nói. Kiều Nhã Linh cảm thấy thật đen đủi khi gặp phải Tuyết Phi, trình độ ảo tưởng của cô ta đã đạt đến mức độ thượng thừa rồi. Kiều Nhã Linh khoanh tay, thờ ơ đáp lại cô ta: “Cô bị điên à? Ai rảnh đi theo mấy người tới đây? Tôi đến sân bay để phỏng vấn, bây giờ thì cô lượn ra chỗ khác đi”

 

Tuyết Phi đời nào tin, trên người Kiều Nhã Linh chẳng mang theo gì cả, ăn mặc lại xuề xòa, rõ ràng là cố ý bám theo Hoàng Tuấn Khải.

 

Có lẽ Kiều Nhã Linh đợi khi nào Hoàng Tuấn Khải tiễn chị cô ta xong thì sẽ đòi muốn gặp anh, sau đó giở trò quyến rũ anh.

 

Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy Kiều Nhã Linh thật nham hiểm, cô ta hung hăng nói: “Cô đừng hòng lừa tôi, chả có ai đi phỏng vấn mà lại như cô cả.

 

Hôm qua tôi đã nói đến thế rồi mà cô vẫn không chịu hiểu à, cô làm ơn cút xa khỏi anh Tuấn Khải đi. Nhìn thấy cô chỉ khiến anh ấy bẩn mắt mà thôi, đến tôi còn cảm thấy buồn nôn nữa là”

 

Kiều Nhã Linh sầm mặt, Tuyết Phi càng nói càng quá đáng. Cô đã nói là cô đến đây vì công việc, nhưng cô ta lại cứ khăng khăng hiểu theo ý mình muốn.

 

Nếu biết mấy người họ cũng ở đây, Kiều Nhã Linh đã từ chối việc phỏng vấn rồi. Con người Tuyết Loan xấu xa hẹp hòi, suy nghĩ lại thiển cận, lúc nào cũng chỉ cho mình là đúng. Nói chuyện với cô ta khiến Kiều Nhã Linh phát mệt, cô bực bội nói: “Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không đi theo mấy người đến đây. Cô tin hay không thì tùy, tôi đi đây”

 

Tuyết Phi không dễ dàng để Kiều Nhã Linh đi, cô ta chặn cô lại, châm biếm nói: “Ha, bị tôi bắt quả tang nên bày đặt nói dối à? Xin lỗi nhưng cô không qua mắt được tôi đâu”

 

Kiều Nhã Linh cười khẩy: “Não cô chứa cám đấy à, sao cô có thể nghĩ được mấy chuyện ngu ngốc thế nhỉ? Tôi đã không còn dính dáng đến Hoàng Tuấn Khải nữa, tôi đi theo anh ta đến đây làm quái gì? Cô thích anh ta đến thế thì cứ ôm anh ta làm của riêng đi, tôi không dám giành đâu. Hừ, tưởng mình là ai mà tôi phải mấy công đeo bám chứ!”

 

Kiều Nhã Linh thẳng thừng đáp trả Tuyết Phi, lời lẽ của cô sắc bén khiến Tuyết Phi tức xanh cả mặt. Loại người như Tuyết Phi nếu càng nhượng bộ, cô ta sẽ càng lấn tới. Cách tốt nhất để cô ta ngậm miệng lại là dạy cho cô ta một bài học.

 

Tuyết Phi vẫn kiên quyết không tin lời Kiều Nhã Linh, cho rằng cô đang giả bộ. Đối với Tuyết Phi, bất cứ hành động nào của Kiều Nhã Linh cũng đáng nghỉ ngờ.

 

Hoàng Tuấn Khải vẫn còn lưu luyến cô như thế, hẳn là do cô đang giở trò mồi chài anh sau lưng. Tuyết Phi phẫn nộ nói: “Cô không phải chối, tôi còn lạ gì cô nữa. Cô đúng là tiểu tam chính hiệu, nhất quyết bâu lấy anh Tuấn Khải. Loại người cặn bã vô liêm sỉ như cô tôi còn lâu mới theo kịp. Tôi khuyên cô nên biết điều mà tránh xa anh ấy ra, đừng có lởn vởn trước mặt chúng tôi nữa”

 

Kiều Nhã Linh bật cười nói: “Cô đang tự vả vào mặt mình đấy à? Không phải chính cô mới là kẻ chen chân vào mối quan hệ của người khác sao, nói tôi thì cũng nên nhìn lại mình đi. Bàn về trình độ trơ trẽn bỉ ổi tôi còn phải bái cô làm sư phụ đấy!”

 

Tuyết Phi tức mà không làm được gì, bởi vì Kiều Nhã Linh đã chọc đúng vào chỗ đau của cô ta. Tuyết Phi nghiến răng đáp: “Dù thế cũng không bằng cô, đồ không cha không mẹ, không có giáo dục. Việc cô xuất hiện bên cạnh Hoàng Tuấn Khải chính là vết nhơ trong cuộc đời anh ấy. Tôi nói cho cô biết, cả đời này cô cũng không được anh Tuấn Khải để mắt đến đâu. Cô chẳng khác nào bãi c** trâu, chỉ có lũ ruồi nhặng mới bám theo cô mà thôi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK