Chương 294
Tuyết Phi bị Kiều Nhã Linh nói trúng tim đen, cô ta tức điên người, lớp phấn dày cộp cũng không che được vẻ mặt nhăn nhúm vì tức giận của cô ta. Tuyết Phi vốn tưởng lời nói của mình có thể chọc tức được Kiều Nhã Linh, ai dè cô ta lại bị vả lại một cái tát đau như vậy.
Tuyết Phi cáu kỉnh nói: “Cô biết cái gì mà nói, tôi theo đuổi tình yêu của mình thì chẳng có gì là sai cả. Tôi ít nhất còn chung thủy với một người, còn hơn cái loại gái đi*m như cô, ngoài lên giường với đàn ông ra thì cô còn làm được gì? Hừ, một mặt thì cố tình giăng bẫy đưa anh Tuấn Khải vào tròng, một mặt thì ăn ngủ với đám đàn ông. Nhìn cái bộ dạng của cô đi, trông rất giống gái đứng đường đấy!”
Kiều Nhã Linh đứng phắt dậy, tiến lại gần Tuyết Phi, gương mặt không cảm xúc. Hai lần trước bị Kiều Nhã Linh hất nước nóng khiến cô ta trở nên cảnh giác, giờ lại nhìn thấy bộ dạng này của cô nên Tuyết Phi có chút e dè sợ hãi. Tuyết Phi cố tỏ ra mình đứng trên cơ Kiều Nhã Linh, vênh mặt nói: “Sao nào? Tôi nói đúng quá nên cô có tật giật mình hả?”
Kiều Nhã Linh khoanh tay, từ trên cao rũ mắt nhìn Tuyết Phi giống như nhìn một kẻ ngu ngốc đầy bỡn cợt, cô cười nửa miệng: “Tôi nói cho cô biết, cô không có tư cách để phán xét tôi. Loại người mục rữa từ tâm hồn đến nhân cách như cô thì tốt nhất nên ngậm miệng lại đi. Tôi chưa thấy ai trơ trến lại khốn nạn như cô, cô có ăn có học tử tế mà hết lần này đến lần khác làm ra những chuyện khiến người khác khinh bỉ. Chỉ riêng cái việc cô nhăm nhe đến chồng chị gái mì đã đủ khiến cô chết chìm trong nước bọt người đời rồi. Bây giờ thì cô biến giùm tôi cái, xe buýt đến rồi đấy”
Mặt Tuyết Phi hết đỏ lại trắng, ánh mắt cô ta nhìn Kiều Nhã Linh như muốn ăn tươi nuốt sống. Thế nhưng cô ta không thể làm được gì vì xe buýt ở phía sau đang nhấn còi inh ỏi, tài xế còn ló đầu ra mắng chửi cô ta không tiếc lời.
Sắc mặt Tuyết Phi cực xấu, cô ta lườm nguýt Kiều Nhã Linh, sau đó nhấn ga lao vút về phía trước. Bờ vai Kiều Nhã Linh lúc này mới rũ xuống, cô mím chặt môi, nhịn đau đi lên xe buýt.
Kiều Nhã Linh về nhà với một tâm trạng vô cùng khó chịu, cô cố nén cảm giác bực bội lại, băng bó vết thương cho chân của mình.
Cảm giác đau đớn đã không còn rõ rệt như trước, Kiều Nhã Linh thay đồ rồi nằm vật trên giường, ánh mắt thắn thờ nhìn trần nhà trắng toát.
Hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra khiến cô bực bội, bị bắt cóc, còn suýt bị cưỡng bức, trải qua đủ các loại cung bậc cảm xúc khác nhau. Sau khi gặp phải Tuyết Phi trên phố, cô lại càng thấy tức giận hơn.
Kiều Nhã Linh lăn lộn trên giường một lúc thì mở điện thoại ra lướt mạng, sau đó liền thấy người bạn TK đăng một dòng trạng thái: [Một ngày xảy ra quá nhiều việc, sức lực đã cạn kiệt. Nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn xuất hiện những chuyện khiến người ta không vui.]
Kiều Nhã Linh ấn like bài viết, giống như tìm được người đồng cảnh ngộ, Kiều Nhã Linh lập tức nhắn tin cho người đó: [Hôm nay tâm trạng tôi cũng rất tệ, có thể tâm sự chút không?]
Người đó lập tức trả lời: [Có chuyện gì với cô thế?]
[Tôi không biết nói thế nào nữa, tôi vừa trải qua một chuyện rất kinh khủng, sau đó lại nhận được một tin vui, cuối cùng thì nó lại bị dập tắt bởi một người mà tôi ghét. Ngày hôm nay quả thực có vô vàn những thứ rối ren tìm đến, tôi cảm thấy mình không còn sức chống đỡ nữa.]
Kiều Nhã Linh nhìn điện thoại, người kia đang nhập tin.
[Tôi không biết an ủi cô thế nào, tôi chỉ có thể nói rằng cô hãy cố lên, ngày mai nhất định mọi chuyện sẽ khác. Có ngày giông bão thì ắt có ngày nắng đẹp, ngày hôm nay hãy làm chuyện gì đó khiến cô vui vẻ, như đi mua sắm hoặc ăn một món mà mình thích chẳng hạn.]
Kiều Nhã Linh mỉm cười, cảm thấy người bạn này rất tinh tế, nói chuyện với anh ta khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Hai người nhắn qua nhắn lại với nhau một hồi, TK đột nhiên nhắc đến vợ mình: [Hôm nay là kỷ niệm ngày tôi với vợ quen nhau, vậy nên tôi muốn chọn một chiếc nhẫn tặng cô ấy, nhưng thẩm mĩ của tôi quá kém, không biết mua mẫu nào thì đẹp, sợ mua phải chiếc nhẫn cô ấy không ưng ý.]
Kiều Nhã Linh trả lời: [Phụ nữ chúng tôi thật ra đơn giản lắm, chỉ cần được nhận quà thì nhất định sẽ vui.]
TK nhăn lại: [Tôi muốn tặng cho vợ một chiếc nhẫn đẹp, tôi nghĩ cô ấy sẽ thật sự hạnh phúc nếu nhận được một món quà như ý. Cô có thể giúp tôi mua một chiếc nhãn không?]
Kiều Nhã Linh có chút bất ngờ, anh ta có vẻ là một người đàn ông tốt, yêu thương vợ mình. Kiều Nhã Linh cảm thấy có chút ghen tị với người phụ nữ đó, có một người chồng như vậy cô ấy chắc phải hạnh phúc lắm. Kiều Nhã Linh trả lời: [Được, tôi sẽ giúp anh.]