Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 259

 

Kiều Nhã Linh vẫn còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ, dưới gáy đột nhiên có hơi thở nóng hổi phả xuống, giọng nói trầm thấp của Hoàng Tuấn Khải vang lên: “Em lấy đồ gì mà lâu thế?”

 

Kiều Nhã Linh giật mình quay, nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải đứng lù lù sau lưng mình. Cô đưa tay lên ngực, hết hồn nói: “Anh không thể đi lại phát ra tiếng động được à?”

 

Hoàng Tuấn Khải ở bên dưới đợi một hồi lâu cũng không thấy cô đi xuống, vậy nên bèn đi lên trên xem sao. Kết quả lên đến nơi lại thấy Kiều Nhã Linh đứng bần thần trong phòng, lúc cô quay lại nhìn anh, anh có thể nhận ra mắt cô hơi đỏ.

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn Kiều Nhã Linh chằm chằm, Kiều Nhã Linh bị anh chiếu tướng có chút lúng túng, cúi đầu không nhìn anh.

 

“Liên quan gì đến em, ra ngoài đi!”

 

Kiều Nhã Linh quay người đi, Hoàng Tuấn Khải kéo cô lại. Kiều Nhã Linh bặm môi, muốn rút tay ra nhưng bị anh nắm chặt. Hoàng Tuấn Khải nhấc cằm cô lên, nhíu mày nhìn cô. Đôi mắt trong suốt của Kiều Nhã Linh lấp lánh ánh nước, chóp mũi cũng hơi ửng đỏ. Hoàng Tuấn Khải thấp giọng hỏi: “Em khóc?”

 

Kiều Nhã Linh cụp mắt, không trả lời. Cô không thể nói bởi vì vào.

 

phòng anh khiến cô nhớ đến những kỉ niệm đẹp ngày xưa mà rơi nước mắt được. Chẳng khác gì muốn nói, cô vẫn còn lưu luyến anh. Kiều Nhã Linh đã mạnh miệng tuyên bố sẽ quên hết những chuyện liên quan đến anh, nhưng đây chỉ là câu nói để lừa gạt chính bản thân cô mà thôi.

 

Hoàng Tuấn Khải ép cô nhìn vào mắt mình, không vui nói: “Tại sao lại khóc?”

 

Kiều Nhã Linh cố gắng đè nén cảm giác xáo động trong lồng ngực lại, cô lạnh nhạt nói: “Không có gì cả.

 

Hoàng Tuấn Khải sâm mặt, ánh mắt cô rõ ràng thương tâm như vậy mà lại không nói gì. Nếu là trước đây khi gặp chuyện gì tủi thân, Kiều Nhã Linh sẽ lập tức nhào vào lòng anh kể lể.

 

Còn anh sẽ dịu dàng ôm cô vào lòng, cưng chiều vỗ về cô. Hoàng Tuấn Khải siết chặt tay, cô bây giờ điều gì cũng để trong lòng, không bao giờ chịu chia sẻ với anh.

 

Nhìn bộ dạng sầu muộn lại cố gắng kìm nén của Kiều Nhã Linh khiến Hoàng Tuấn Khải rất khó chịu, thà cô cứ đánh, cứ mắng anh còn hơn là trầm mặc như vậy.

 

Kiều Nhã Linh xô Hoàng Tuấn Khải ra, tiến về phía tủ quần áo. Cô phải nhanh chóng lấy đồ rồi rời khỏi đây, cô không muốn bản thân bị dòng kí ức nhấn chìm thêm một lần nào nữa. Hoàng Tuấn Khải chưa nhận được câu trả lời, anh đương nhiên không để Kiều Nhã Linh đi.

 

“Em chưa nói xong thì đừng có mà đi.”

 

Hoàng Tuấn Khải níu cô lại, Kiều Nhã Linh mất thăng bằng ngã lên người anh, cả hai người đổ ập lên chiếc giường lớn của Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh đè lên người Hoàng Tuấn Khải, cả hai ngơ ngác nhìn nhau. Tình huống đột ngột phát sinh khiến hai người vô cùng sững sờ.

 

Đôi mắt của Hoàng Tuấn Khải sâu thẳm như đại dương mênh mông, cô có thể nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của mình trong đồng tử của anh.

 

Mùi hương nam tính xộc thẳng vào mũi cô, xung quanh bỗng trở nên vô cùng mờ ám.

 

Cơ thể mềm mại của Kiều Nhã Linh khiến người Hoàng Tuấn Khải cứng đờ, anh nhìn cánh môi hồng của cô đang hé mở, bất giác nuốt nước bọt. Kiều Nhã Linh là người đầu tiên phản ứng lại, cô vội vàng chống tay lên ngực anh đứng dậy. Hoàng Tuấn Khải chậm rãi ngồi lên, ánh mắt vẫn bám riết lấy người cô. Kiều Nhã Linh ngượng ngùng nói: “Tôi đã nói là không có chuyện gì, anh đừng có hỏi nữa”

 

Kiều Nhã Linh chỉnh lại quần áo, vội vàng chạy đến tủ đồ của anh.

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn tấm lưng mảnh mai của cô, cần cổ trắng nõn của cô lộ ra ngoài. Đôi mắt Hoàng Tuấn Khải dấy lên chút mê muội, mùi hương của cô, thật ngọt.

 

Kiều Nhã Linh mở tủ quần áo của anh ra, lập tức sững sờ: “Đây đâu phải quần áo của tôi?”

 

Trước mắt Kiều Nhã Linh toàn là những bộ đồ mới tinh và vô cùng đắt tiền. Kiều Nhã Linh chạm vào vài bộ váy, chất vải mềm mịn khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu. Nhưng chung quy, chúng không phải đồ của cô. Kiều Nhã Linh quay lại nhìn Hoàng Tuấn Khải, anh đã đứng phía sau cô tự lúc nào. Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn cô: “Đồ cũ cũng đã mấy năm không mặc, em lấy đồ mới mặc cho thoải mái.

 

Kiều Nhã Linh thấy anh nói cũng có lý, không hỏi gì nữa. Thế nhưng nhìn những bộ đồ thời thượng và quyến rũ trước mặt này, Kiều Nhã Linh lại cảm thấy khó chịu.

 

Cô bỗng thắc mắc, sao trong phòng Hoàng Tuấn Khải lại có đồ của phụ nữ? Chảng nhẽ đây là đồ anh mua cho Tuyết Loan sao? Nghĩ như vậy, trái tim Kiều Nhã Linh lập tức chìm xuống đáy biển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK