Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 187

 

Hoàng Tuấn Khải mím môi nhìn bóng lưng cô, đến khi đi vào trong nhà mới thu hồi ánh mắt. Phản ứng vừa rồi của cô, chẳng nhẽ là ghen ư? Ánh mắt Hoàng Tuấn Khải lóe sáng, anh cúi đầu thấp giọng cười một tiếng, cuối cùng cho người quay xe rời đi.

 

Vào trong nhà, nhìn mọi thứ ảm đạm im lìm, Kiều Nhã Linh bất giác cảm thấy cô đơn. Cô bỗng nhiên nhớ đến Tiểu Kiệt, cậu nhóc đáng yêu với nụ cười rực rỡ, khóe miệng Kiều Nhã Linh không kìm được cong lên.

 

Căn nhà này mới hôm trước thôi còn ngập tràn tiếng cười, bây giờ đã trở về vẻ yên ắng như mọi ngày. Kiều Nhã Linh có chút quyến luyến khoảng thời gian ấy. Dù chỉ ở bên nhau vài tiếng ngắn ngủi, nhưng Kiều Nhã Linh đã có được những giây phút vô cùng vui vẻ.

 

Kiều Nhã Linh năm lên giường, trong đầu có rất nhiều câu hỏi.

 

Không biết bây giờ Tiểu kiệt thế nào, về nhà có bị ba mắng không. Kiều Nhã Linh cứ vẩn vơ suy nghĩ, cuối cùng không nhịn được lôi điện thoại ra, ấn vào số máy của ba Tiểu Kiệt.

 

Lúc này, Hoàng Tuấn Khải vẫn đang ở trên xe trở về biệt thự nhà họ Hoàng. Kiến Quốc ngồi phía trước đột nhiên quay người lại, sắc mặt có chút căng thẳng, đưa điện thoại cho anh: “Chủ tịch, cô Kiều gửi tin nhắn đến”

 

Hoàng Tuấn Khải sửng sốt, nhận lấy điện thoại rồi mở tin nhắn ra.

 

[Anh tôi là Kiều Nhã Linh, người hôm trước ở cùng Tiểu Kiệt đây. Xin lỗi đã làm phiền anh, không biết Tiểu Kiệt về nhà có vấn đề gì không? Anh đừng hiểu lầm, chỉ là tôi hơi lo nên mới hỏi vậy.] Gương mặt Hoàng Tuấn Khải cứng ngắc, thằng bé có vấn đề gì không à, nó đã làm loạn cả nhà lên chỉ vì muốn gặp cô, còn chống đối lại anh, bướng bỉnh vô cùng. Mấy ngày nay Hoàng Tuấn Khải đau hết cả đầu vì Tiểu Kiệt, mối quan hệ giữa hai ba con rất căng thẳng, không ai chịu xuống nước trước. Thế nhưng đương nhiên Hoàng Tuấn Khải sẽ không nói vậy, anh nhắn lại.

 

[Không có vấn đề.] Một lát sau Kiều Nhã Linh lại gửi một tin nhắn tới.

 

[Tôi biết lời tôi sắp nói không được hay cho lắm, nhưng tôi rất nhớ Tiểu Kiệt. Tôi có thể xin anh cho tôi đến gặp cháu được không?]

 

Hoàng Tuấn Khải không trả lời, ngón tay anh bất động trên màn hình điện thoại. Ở bên kia, Kiều Nhã Linh vô cùng lo lắng, không biết ba Tiểu Kiệt sẽ phản ứng thế nào, có nghĩ rằng cô là kẻ kỳ quặc không. Cô đi đi lại lại trong nhà, tâm trạng bồn chồn mong đợi.

 

Cô hoàn toàn không hề hay biết ba của Tiểu Kiệt chính là Hoàng Tuấn Khải. Theo tưởng tượng của cô, người đàn ông đó chắn hăn rất lạnh lùng và hay cáu kỉnh. Với tính cách ấy, không biết anh ta liệu có cho Kiều Nhã Linh gặp Tiểu Kiệt không nữa.

 

Kiều Nhã Linh thật sự rất nhớ Tiểu Kiệt, tối hôm qua cô thậm chí còn mơ thấy thằng bé. Khi tỉnh lại nhận ra trên giường chỉ có một mình, cô cảm thấy vô cùng trống trải. Kiều Nhã Linh biết việc một người không thân thích lại muốn gặp con trai mình sẽ khiến ba Tiểu Kiệt nghi ngờ. Thế nhưng cô không phải người xấu, cô vì quý mến thằng bé nên mới muốn gặp nó.

 

Kiều Nhã Linh đợi một lúc cũng không thấy ba Tiểu Kiệt nhắn lại, còn tưởng người ta không đồng ý. Kiều Nhã Linh rầu rĩ vứt điện thoại sang một bên, đúng lúc này thì có tin nhắn tới, cô vội vàng mở ra xem.

 

[Cô không phải đi làm à?] Kiều Nhã Linh hơi ngạc nhiên, cô trả lời lại: {Vì có chút chuyện nên tôi về nhà sớm.] Hoàng Tuấn Khải miết nhẹ điện thoại, trong lòng do dự. Anh không muốn Kiều Nhã Linh và Tiểu Kiệt gặp nhau, việc này quá nguy hiểm. Hai người họ tốt nhất không nên dính dáng gì tới người kia nữa, đêm dài lắm mộng, Hoàng Tuấn Khải nghĩ nên sớm hành động thì hơn. Anh không trả lời có đồng ý cho Kiều Nhã Linh gặp Tiểu Kiệt không mà chỉ nhắn lại một câu.

 

[Vậy cô nghỉ ngơi đi, chuyện này nói sau.]

 

Trước khi nhắn tin, Kiều Nhã Linh còn sợ rằng ba của Tiểu Kiệt sẽ không buồn quan tâm đến cô, vậy nên khi anh nhắn lại cô đã bớt lo hơn nhiều.

 

Không giống như lần trước, lần này anh trả lời cô rất lịch sự. Kiều Nhã Linh bỗng nhiên cảm thấy người này không quá đáng ghét, cô nhắn lại: [Giờ vẫn còn sớm.]

 

Hai người cứ tán gẫu qua lại, Kiều Nhã Linh không hiểu sao nói chuyện với ba Tiểu Kiệt cô cảm thấy khá thoải mái. Lần trước cô gọi điện anh ta chẳng nói chẳng rằng, cô còn tưởng anh ta coi thường mình.

 

Nhưng hôm nay ba Tiểu Kiệt lại rất dễ gần, trả lời tin nhắn còn nhanh nữa, cô thấy anh ta cũng không đến nỗi nào. Kiều Nhã Linh giống như nhìn thấy được một bộ mặt tốt đẹp hơn của ba Tiểu Kiệt, không ghét anh như trước nữa.

 

Hoàng Tuấn Khải cúi đầu nhắn tin liên tục, Kiến Quốc liếc nhìn anh một cái, vẻ mặt có chút không nói lên lời. Hoàng Tuấn Khải trước giờ rất ghét nhắn tin, cho rằng việc này phiền phức lại nhàm chán, có gì thì cứ gọi điện thẳng cho nhanh. Thế nhưng bây giờ anh đang vô cùng chăm chú nhắn tin qua lại với Kiều Nhã Linh, khóe miệng còn nhếch lên cao, ánh mắt đậm ý cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK