Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 422

 

Nếu hỏi Kiều Nhã Linh có hối tiếc không, sẽ là dối lòng nếu cô nói không. Vẫn có quá nhiều thứ khiến cô day dứt, cô muốn lưu lại hình ảnh cuối cùng về Tiểu Kiệt, sau đó sẽ ra đi.

 

Vũ Thế Phong thở dài: “Nhã Linh, em việc gì phải cố chấp như vậy?”

 

Kiều Nhã Linh nở nụ cười buồn: “Anh không hiểu được đâu”

 

€ó những hồi ức sẽ đi theo con người ta cả đời, dù có cố gắng thế nào cũng không thể xóa bỏ. Có những thứ tình cảm, giống như máu thịt liền da, ăn sâu vào trong tâm trí. Giữa vô vàn những mảnh vỡ xám xịt, Tiểu Kiệt chính là ánh sáng duy nhất chiếu rọi tâm hồn cô. Kiều Nhã Linh yêu thăng bé như một người mẹ yêu con, tình cảm này không hề liên quan đến Hoàng Tuấn Khải. Cô từ bỏ thằng bé, cũng không khác gì mất đi đứa con thứ hai của mình.

 

Vũ Thế Phong nhìn Kiều Nhã Linh, bất đắc dĩ thở dài. Anh ta không hiểu tại sao Kiều Nhã Linh lại cố chấp đến như vậy. Mặc dù không muốn, nhưng Vũ Thế Phong vẫn đưa Kiều Nhã Linh đến nhà họ Hoàng.

 

Kiều Nhã Linh cảm ơn với Vũ Thế Phong, anh ta chỉ cười nhạt mà không nói gì. Trên đường đi, Kiều Nhã Linh hỏi về chuyện của An Kỳ: “Anh đã có tin tức gì về An Kỳ chưa?”

 

Đã mấy ngày trôi qua, Kiều Nhã Linh vẫn luôn sốt ruột chờ đợi tin về An Kỳ. Thời gian càng kéo dài, Kiều Nhã Linh càng cảm thấy lo lắng bất an. Lương Thế Hào nói anh ta vẫn đang nỗ lực tìm kiếm An Kỳ, nhưng nơi đó quá rộng lớn, khó mà tìm được cô ấy trong một thời gian ngắn.

 

Kiều Nhã Linh vô cùng sốt ruột, chỉ có thể trông đợi vào Vũ Thế Phong.

 

Vũ Thế Phong trầm ngâm nói: “Chỗ mà bạn em mất tích là nơi thường xuyên xảy ra tuyết lở, vậy nên… việc điều tra thực sự rất khó khăn”

 

Kiều Nhã Linh mặt cắt không còn hạt máu, ánh mắt cô không giấu nổi sự sợ hãi, cô hoảng loạn nói: “Vậy có nghĩa là… An Kỳ, cô Vũ Thế Phong nhẹ giọng an ủi: “Bây giờ không thể nói trước được điều gì, em đừng quá lo lắng.

 

Khả năng xảy ra chuyện không cao, cô ấy sẽ không sao đâu”

 

Mặc dù Vũ Thế Phong đã nói như vậy nhưng Kiều Nhã Linh vẫn không thể không lo được. Cô sắp rời khỏi Việt Nam, nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được An Kỳ, Kiều Nhã Linh quả thực không đành lòng rời đi.

 

Kiều Nhã Linh rất lo cho cô ấy, vì chuyện này mà cô không thể nói lời tạm biệt với An Kỳ. Vũ Thế Phong dường như hiểu được những suy nghĩ trong lòng Kiều Nhã Linh, anh ta nói: “Em ở lại Việt Nam cũng không thể giúp cô ấy, em cứ sang Singapore sắp xếp mọi việc ổn thỏa, có tin tức gì anh sẽ lập tức nói cho em. Em yên tâm, anh đã huy động tất cả người của mình ở bên đó để tìm kiếm cô ấy, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được cô ấy thôi.”

 

Nghe lời này của Vũ Thế Phong, Kiều Nhã Linh cảm thấy yên tâm hơn một chút. Trong lòng cô không ngừng cầu nguyện An Kỳ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Lúc này đã gần đến biệt thự nhà họ Hoàng, trong lòng Kiều Nhã Linh có chút căng thẳng. Cô hỏi: “Hoàng Tuấn Khải không ở nhà chứ?”

 

Vũ Thế Phong lắc đầu: “Không đâu, giờ này cậu ta đến công ty rồi”

 

Kiều Nhã Linh thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn chạm mặt Hoàng Tuấn Khải. Nhìn thấy anh, trái tim cô sẽ lại đau đớn. Nếu anh biết cô vứt bỏ tất cả mọi thứ để ra nước ngoài, anh nhất định sẽ ngăn cản cô.

 

Hơn nữa cô đã hứa sẽ chăm sóc Tiểu Kiệt nhưng rồi làm không thể làm được, anh chắc hẳn tức giận lắm. Kiều Nhã Linh chỉ muốn nhìn Tiểu Kiệt một chút rồi đi, cô không muốn vì anh mà bận lòng thêm lần nào nữa.

 

Chiếc xe càng lúc càng đến gần nhà họ Hoàng hơn, trái tim Kiều Nhã Linh cũng đập nhanh trong lồng ngực, căn biệt thự màu lam dần hiện rõ trong mắt cô. Vũ Thế Phong nói: “Em muốn gặp mặt Tiểu Kiệt trực tiếp à?”

 

Kiều Nhã Linh nhỏ giọng trả l “Không, tôi chỉ muốn nhìn thấy thằng bé thôi”

 

Vũ Thế Phong dừng xe cách đó không xa, Kiều Nhã Linh có thể nhìn bao quát nơi mà cô đã gắn bó suốt mười hai năm. Kiều Nhã Linh trầm mặc, chậm rãi đưa mắt nhìn từng ngóc ngách, tất cả đều rất đỗi quen thuộc với cô. Kiều Nhã Linh đã lớn lên ở đây, căn nhà này chất chứa rất nhiều hồi ức đẹp đẽ cũng như đau buồn. Kiều Nhã Linh cảm thấy sống mũi cay cay, tâm tình rối bời, ngổn ngang trăm mối.

 

Vũ Thế Phong nhìn Kiều Nhã Linh, cô giống như đang đắm chìm trong quá khứ, ánh mắt cô nhuốm đầy nỗi buồn và sự đau thương. Vũ Thế Phong mở miệng: “Em ở nhà họ Hoàng bao lâu rồi?”

 

Kiều Nhã Linh vẫn nhìn chăm chăm về phía trước, cô chậm rãi nói: “Tôi đến đây năm tám tuổi, năm hai mươi tuổi thì rời đi, nói chính xác thì tôi ở nhà họ Hoàng mười hai năm rồi”

 

Mười hai năm là một quãng thời gian không hề ngắn, tháng năm tuổi trẻ rực rỡ nhất của Kiều Nhã Linh trải qua chính tại đây. Căn nhà này chứa đựng quá nhiều kỉ niệm, chúng vun đắp lại thành con người cô của bây giờ. Kiều Nhã Linh đã gắn bó một phần cuộc đời mình ở nhà họ.

 

Hoàng, đó là nơi cô trưởng thành, cũng là nơi cô gửi gắm tình yêu đầu đời của mình. Vết cắt của quá khứ sâu đến mức, Kiều Nhã Linh mãi mãi không thể xóa bỏ nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK