Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171

Kiều Nhã Linh vò loạn đầu tóc, khiến ông chủ quán ăn nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn thấy kẻ tâm thần. Kiều Nhã Linh lại một lần nữa mở bình luận, được một lúc thì cô đọc không nổi nữa, đen mặt tắt điện thoại. Kiều Nhã Linh thở dài, cô cắn răng, quyết định gọi cho Hoàng Tuấn Khải.

 

Hoàng Tuấn Khải không hề ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Kiều Nhã Linh, anh thậm chí còn vô cùng đắc ý. Kiều Nhã Linh cuối cùng cũng không chịu được, phải tìm đến anh rồi.

 

“Có việc gì không?” = Hoàng Tuấn Khải bắt máy, bình thản hỏi.

 

Bên kia là một mảnh tĩnh lặng, Hoàng Tuấn Khải thờ ơ nói: “Không nói thì anh tắt máy”

 

Kiều Nhã Linh đúng là bị đồn vào đường cùng rồi, cô nghiến răng, lên tiếng: “Tôi có chuyện muốn nói”

 

Hoàng Tuấn Khải nhếch môi, nhướn mày hỏi: “Chuyện gì?”

 

Kiều Nhã Linh cảm thấy Hoàng Tuấn Khải thật đáng ghét, anh rõ ràng biết lý do cô gọi điện đến cho anh nhưng lại làm ra vẻ không hiểu.

 

Anh muốn chính cô phải mở miệng cầu xin anh, điều này khiến Kiều Nhã Linh vô cùng khó chịu. Kiều Nhã Linh không hề thoải mái khi bị anh nắm chuôi mình, cô thấy rất nhục nhã.

 

Người tự rước rắc rối vào bản thân chính là cô, không thể trách ai được. Giờ muốn mọi chuyện êm xuôi thì chỉ có cách hạ mình nói chuyện với Hoàng Tuấn Khải mà thôi.

 

Thấy Kiều Nhã Linh vẫn trầm mặc không nói, Hoàng Tuấn Khải bắt đầu mất kiên nhân: “Có gì thì nói đi!”

 

Kiều Nhã Linh hít một hơi thật sâu, được rồi, dù sao đây cũng không phải lần đầu cô cầu xin anh. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải gạt bỏ đống phiền phức kia sang một bên, cô không muốn ngày hôm sau đi làm bị người ta chỉ trỏ nhòm ngó, sau đó bị fan của anh kéo đến công ty quấy lần là quá đủ rồi, cô chỉ muốn sống bình yên qua ngày mà thôi, vì vậy đây là cách duy nhất để cứu cô lúc này.

 

Kiều Nhã Linh cụp mắt, hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Hoàng Tuấn Khải, xin anh hãy thu hồi bài báo đó lại”

 

Hoàng Tuấn Khải thoải mái dựa trên ghế, ngón tay xoay bút. Nghe ngữ điệu của cô truyền qua điện thoại, anh nhếch môi cười, ung dung nói: “Việc gì anh phải làm thế?”

 

“Anh..”

 

Kiều Nhã Linh cắn môi, cô đè nén lửa giận, thấp giọng nói: “Hoàng Tuấn Khải, chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng đến anh, chẳng nhẽ anh trơ mắt nhìn mình bị hiểu lầm à? Tôi nghĩ vợ anh sẽ không thoải mái khi trông thấy bài báo này đâu.”

 

Kiều Nhã Linh không phải vợ của anh, tiêu đề bài báo lại nhạy cảm như vậy, nhà vợ anh nhất định sẽ không vui. Kiều Nhã Linh cố tình nói thế để khiến anh thay đổi ý định. Cô cũng biết việc anh thay ảnh là để trả thù cô mà thôi, nhưng nếu chính anh cũng bị ảnh hưởng, vậy thì tốt nhất nên chấm dứt chuyện này. Hoàng Tuấn Khải ngược lại không hề để tâm, điều anh muốn chính là khiến Kiều Nhã Linh không thể làm được gì mà phải dựa dẫm vào anh.

 

Kiều Nhã Linh tiếp tục nói: “Chuyện lần này là tôi sai, tôi xin lỗi. Vì lúc đó hơi nóng nảy nên đã chụp ảnh anh lại rồi đăng báo, anh hãy bỏ qua cho tôi một lần này đi.

 

Tôi thề sẽ không có lần sau đâu, tôi sẽ không bao giờ động chạm gì đến anh nữa”

 

Kiều Nhã Linh xuống nước trước, cô thật sự không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý. Bị người khác mắng chửi xúc phạm danh dự một cách thậm tệ, Kiều Nhã Linh chịu không nổi.

 

Mạng xã hội giờ rất phát triển, nếu không ngăn chặn thông tin kịp thời mọi chuyện sẽ bị biến tướng lên rất nhiều.

 

Người chịu hậu quả nặng nề nhất không phải là Hoàng Tuấn Khải, mà là cô. Anh còn chưa bị ảnh hưởng gì thì cô đã chết chìm trong miệng lưỡi của đám fan não tàn kia rồi.

 

Kiều Nhã Linh rất hiếm khi chủ động nhận lỗi, những tưởng Hoàng Tuấn Khải sẽ mủi lòng như mọi lần, ai dè anh lại lạnh lùng bổ một nhát dao vào đầu cô: “Anh sẽ không gỡ bài báo đó xuống”

 

Kiều Nhã Linh đã nói hết nước hết cái, thế mà anh lại phũ phàng như vậy. Hoàng Tuấn Khải đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cho.

 

cô. Anh muốn dạy dỗ cô gái nhỏ này một chút, để cô biết điều mà ngoan ngoãn hơn. Kiều Nhã Linh tức dậm chân, cô chẳng kiêng dè gì nữa mà nói thẳng: “Này, anh đừng có quá đáng như thế! Đúng là tôi viết báo về hai người như vậy là có ý đồ cả. Nếu anh đã không muốn người khác phát hiện ra thì đừng có mà xuất hiện nơi công cộng rồi cùng người ta âu yếm. Với lại tôi cũng không biết anh giờ đã là chủ tịch của Tôn Hoàng, anh cứ giấu giấu diếm diếm làm tôi chẳng biết đằng nào mà lần. Dù sao tôi cũng xin lỗi rồi, anh không thể khoan dung một chút được à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK