Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 455

 

Thì ra cô đang ở tầng ba, Kiều Nhã Linh âm thầm siết tay lại. Kiều Nhã Linh dò xét gương mặt của nữ bác sĩ kia, cô ta có vẻ là người tốt.

 

Có lẽ cô có thể tìm hiểu được một chút thông tin từ người này cũng nên. Nghĩ như vậy, Kiều Nhã Linh vội nói: “Cô có biết đây là ở đâu không?”

 

Trái ngược với mong đợi của cô, nữ bác sĩ lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ nữa”

 

Kiều Nhã Linh không giấu được thất vọng, cô mệt mỏi ngả lưng xuống, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Có lẽ, không ai có thể giúp được cô rồi. Kiều Nhã Linh nhận lấy ly nước cam từ bác sĩ, cô ấy ngồi bên cạnh cô, gương mặt có chút khó xử: “Tôi hỏi chuyện này có chút không hay, nhưng có phải cô đã từng phá thai rồi không?”

 

Bàn tay đang cầm ly nước của cô run lên, vài giọt nước rơi vương vãi ra bên ngoài. Kiều Nhã Linh giật mình nhìn nữ bác sĩ kia, trong lòng vô cùng hoảng hốt.

 

Nỗi đau nơi sâu thảm trong trái tim đột nhiên bị xé toạc ra, Kiều Nhã Linh có cảm tưởng như một con dao bén nhọn vừa xuyên qua thân thể cô. Kiều Nhã Linh mấp máy đôi môi nứt nẻ, run giọng nói: “Cô, đã kiểm tra thân thể tôi sao?”

 

Bác sĩ ái ngại nói: “Tôi rất xin lỗi nếu việc này khiến cô khó chịu. Trong quá trình kiểm tra tình hình sức khỏe của cô, tôi vô tình biết được điều đó. Tôi không hề có ý gì đâu, cô đừng hiểu nhầm. Chỉ là sau khi phá thai, cơ thể cô đã yếu đi rất nhiều, vậy nên khả năng thụ thai hiện tại của cô rất thấp. Có lẽ khi phá thai, em bé trong bụng đã khá lớn nên mới để lại nhiều hệ lụy như vậy”

 

Nữ bác sĩ vừa dứt lời, cốc nước trên tay Kiều Nhã Linh trượt xuống, vỡ toang dưới đất. Bác sĩ hốt hoảng đứng dậy, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Kiều Nhã Linh, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”

 

Mí mắt Kiều Nhã Linh hơi run rẩy, gương mặt cô như thể chết lặng.

 

Kiều Nhã Linh nhếch khóe môi cứng đờ lên, nói: “Tôi không sao.”

 

Người bác sĩ kia cho rằng Kiều Nhã Linh bây giờ mới biết chuyện này nên không khỏi sốc. Một người phụ nữ nhưng lại mất đi khả năng làm mẹ, như vậy thật đau đớn biết bao!

 

Nữ bác sĩ vô cùng đồng cảm với Kiều Nhã Linh, cô ấy nhẹ nhàng an ủi cô: “Không sao đâu, cô đừng buồn. Bây giờ y học rất hiện đại, có thể thụ tinh nhân tạo được mà”

 

Sắc mặt Kiều Nhã Linh không còn tái xanh như vừa nãy nữa, cô rũ mắt, hạ giọng nói: “Tôi biết Kiều Nhã Linh quả thực đã bị đả kích khi nghe tin mình khó có khả năng làm mẹ, trong thoáng chốc, một thứ gì đó trong trái tim cô đã sụp đổ. Kiều Nhã Linh rất yêu trẻ con, đặc biệt khi mang thai, tình yêu cô dành cho những đứa trẻ nhỏ bé xinh xắn càng tăng thêm. Hoàng Tuấn Khải không những cướp đi con của cô, mà còn tước đoạt khả năng làm mẹ của cô. Kiều Nhã Linh đã chịu quá nhiều tổn thương, lồng ngực cô lại thêm tríu nặng.

 

Dù Kiều Nhã Linh không nói gì, nhưng nỗi buồn cứ thế xâm chiếm ánh mắt của cô. Nữ bác sĩ nhìn mà không đành lòng, cô ấy nói: “Tôi biết chuyện này rất đau đớn, nhưng cô cũng đừng quá tuyệt vọng. Nhìn phản ứng của cô, có lẽ cô cũng vì bất đắc dí nên mới phá thai, tôi có thể hiểu được. Đôi khi chúng ta phải từ bỏ đứa con của mình vì hoàn cảnh không cho phép, nhưng không có nghĩa là không thể cứu vãn. Cô hãy cứ lạc quan lên, nếu gặp được một người đàn ông tốt, anh ta sẽ hiểu và cùng cô cố gắng”

 

Kiều Nhã Linh nở nụ cười lặng lẽ, cô nói: “Cám ơn cô”

 

Hiện giờ, Kiều Nhã Linh còn không thể đảm bảo tính mạng của mình, có lẽ cô sẽ chết trước đi chào đón một sinh linh mới đến với mình. Kiều Nhã Linh đã đau khổ và tuyệt vọng, nhưng cô không quá bi quan. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải sống sót thoát khỏi đây.

 

Kiều Nhã Linh lắng lặng nhìn cánh cửa gỗ đang được đóng chặt, ánh mắt phức tạp. Tuyết Loan chưa đến đây, nên cô vẫn có cơ hội chạy thoát. Chỉ cần còn một chút tia hy vọng, Kiều Nhã Linh cũng sẽ nỗ lực hết mình để sống sót.

 

Việt Nam, tại công ty Hoàng Thịnh.

 

Hoàng Tuấn Khải đi đi lại lại trong phòng làm việc, sắc mặt anh u ám, không khí xung quanh như muốn đóng băng bởi sự lạnh lẽo đến “Thế nào rồi Sắc mặt Kiến Quốc cũng nghiêm trọng không kém, anh ta cúi đầu nói: “Vẫn chưa tìm được tung tích của cô Kiều ạ”

 

Hoàng Tuấn Khải siết tay thành nắm đấm, đạp đổ bàn làm việc mảnh thủy tinh rơi vỡ khắp sàn nhà, găm cả vào chân anh. Hoàng Tuấn Khải giống như phát điên, cuồng nộ đập phá đồ đạc trong phòng. Kiến Quốc chỉ có thể đứng im mặc kệ ông chủ phát tiết, anh ta biết khoảng thời gian vừa qua Hoàng Tuấn Khải đã khổ sở như thế nào. Suốt một tuần rồi, bọn họ tìm kiếm tung tích của Kiều Nhã Linh không ngừng nghỉ, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể xác định được vị trí của cô.

 

Hoàng Tuấn Khải vừa đập phá vừa gắn giọng nói: “Khốn kiếp! Tại sao bây giờ vẫn chưa thấy? Con m* nó đúng là c*ó chết!”

 

Kiều Nhã Linh đã mất tích được bảy ngày, 168 giờ, 10. 080 phút, cũng là ngần ấy thời gian Hoàng Tuấn Khải sống trong bất an sợ hãi.

 

Suốt một tuần qua chưa có giây phút nào anh được nghỉ ngơi, ngày đêm tìm kiếm Kiều Nhã Linh trong tuyệt vọng. Kiến Quốc chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt đau khổ và bất lực của Hoàng Tuấn Khải giống như lúc này, anh của hiện tại khiến Kiến Quốc không khỏi xót xa. Hoàng Tuấn Khải gầy đi trông thấy, gương mặt tiều tụy, bọng mắt trũng sâu, tròng mắt văn tia máu đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK