Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 406

 

Cuối cùng Vũ Thế Phong cũng dừng bước, bàn tay anh ta từ từ hạ xuống. Kiều Nhã Linh mở mắt ra, trên sân thượng, ánh đèn lung linh huyền ảo vô cùng thơ mộng. Ở bên phải có một chiếc xích đu màu trắng, bên cạnh là một vòm cây xanh mướt. Khắp nơi đều có hoa, sắc màu rực rỡ cùng với hương thơm nồng nàn.

 

Kiều Nhã Linh thốt lên: “Đẹp quá”

 

Vũ Thế Phong cười nói: “Không chỉ có vậy đâu: Kiều Nhã Linh vẫn chưa hiểu ý Vũ Thế Phong là gì, anh ta đột ngột đưa tay lên, búng một cái. Trên bầu trời vụt lên những tia sáng đủ màu sắc, sau đó bung tỏa thành những đóa hoa rực rỡ. Kiều Nhã Linh che miệng kinh ngạc, đôi mắt cô ngập tràn ánh sáng của pháo hoa.

 

Tiếng nổ của chúng giòn giã, bầu trời như rực sáng, tất cả đều đẹp đẽ đến lạ thường. Hết đợt pháo này lại đến đợt pháo khác vang lên, tất cả mọi người đều hướng mắt lên bầu trời, nơi mà Vũ Thế Phong đang gửi gắm tình yêu đến một người con gái.

 

Kiều Nhã Linh quay lại nhìn Vũ Thế Phong, gió thổi, mái tóc cô bay phấp phới. Đôi mắt cô lấp lánh như sao, cô nở một nụ cười rạng rỡ, gương mặt cô cũng sáng bừng như pháo hoa trên trời. Khoảnh khắc đó, cô xinh đẹp đến mức khiến Vũ Thế Phong ngẩn ngơ. Kiều Nhã Linh nhìn anh ta và nói: “Cám ơn anh, tôi rất thích”

 

Vũ Thế Phong nhìn về phía trước, vội nhắc nhở: “Vẫn chưa xong, em nhìn kìa”

 

Kiều Nhã Linh ngoảnh mặt lại, pháo hoa trên trời đột nhiên biến thành khuôn mặt đang nở nụ cười dịu dàng của Kiều Nhã Linh. Không những thế, phía dưới còn có một hàng chữ: u Nhã Linh, anh yêu em.

 

Kiều Nhã Linh vô cùng sửng sốt, cô bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của pháo hoa, cũng vô cùng hoảng hốt bối rối khi nhìn thấy dòng chữ thổ lộ lộ. Bầu trời đầy sao không chỉ là nơi mà Vũ Thế Phong đã giãi bày tình cảm với Kiều Nhã Linh, mà anh ta còn muốn cho tất cả mọi người biết anh ta thích cô đến nhường nào.

 

Vũ Thế Phong đứng trước mặt Kiều Nhã Linh, cô vẫn chưa hết kinh ngạc, đôi mắt mở to ngây ngốc. Ánh mắt Vũ Thế Phong dịu dàng vô tận, anh ta nhẹ giọng nói: “Nhã Linh, em nhìn thấy rồi chứ? Khi nãy ở trong phòng, anh muốn gián tiếp dùng lời bài hát để nói lên tấm chân tình của mình. Còn bây giờ, anh muốn trực tiếp thổ lộ tình cảm với em. Kiều Nhã Linh, anh thích em”

 

Sau lưng Vũ Thế Phong là sắc đêm đen thãm, gương mặt Vũ Thế Phong vô cùng nghiêm túc, cũng xen lẫn chút lo lắng căng thẳng.

 

Giống hệt như một chàng trai lần đầu tỏ tình với cô gái mình thích, Vũ Thế Phong bồn chồn nhìn Kiều Nhã Linh. Anh ta cầm tay cô lên, đặt nơi trái tim mình: “Nhã Linh, em có cảm nhận được tình cảm của anh không?”

 

Dưới bàn tay của Kiều Nhã Linh, trái tim trong lồng ngực của Vũ Thế Phong đang đập rộn ràng. Đối diện với ánh mắt chân thành nồng nàn cảm xúc của Vũ Thế Phong, Kiều Nhã Linh trở nên vô cùng bối rối và khó xử. Cô có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của Vũ Thế Phong dành cho mình.

 

Đây là lần đầu tiên Kiều Nhã Linh nhận được một màn tỏ tình lãng mạn đi cô rất kinh ngạc và cảm động. Trước kia khi Vũ Thế Phong tấn công cô dồn dập, cô đã luôn nghĩ rằng Vũ Thế Phong chỉ đang chơi đùa mình. Nhưng rồi anh ta đã chứng minh với cô, tình cảm của anh ta không hề giả dối.

 

Kiều Nhã Linh lúng túng gật đầu, cô nhỏ giọng nói: “Anh đã nói với tôi rằng anh thích tôi rất nhiều lần, bây giờ thì tôi đã thực sự cảm nhận được điều đó”

 

Vũ Thế Phong vô cùng vui mừng, thanh âm của anh ta như tiếng ngân vang reo vui: “Em có thể cho anh một cơ hội được ở bên cạnh che chở em không?”

 

Kiều Nhã Linh mím chặt môi, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Vũ Thế Phong thực sự thích cô, còn cô thì sao, cô có thích anh ta không? Kiều Nhã Linh rũ mắt, cô không thể nhìn vào đôi mắt đong đầy mong đợi của Vũ Thế Phong. Kiều Nhã Linh lặng lẽ rút tay lại, cô thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi không thể, chúng ta vẫn chưa thân thiết đến mức có thể tiến thêm một bước nữa”

 

Gương mặt Vũ Thế Phong không giấu nổi sự thất vọng. Kiều Nhã Linh vô cùng áy náy, cô cúi đầu tránh ánh mắt của anh ta.

 

Vũ Thế Phong đã bỏ rất nhiều công sức để tạo nên màn tỏ tình lãng mạn này. Thế nhưng cuối cùng vẫn không nhận được cái gật đầu của Kiều Nhã Linh.

 

Tại sao cô lại từ chối một người đàn ông đẹp trai, giàu có, phong độ, và hơn hết là dành rất nhiều tình cảm cho cô? Vũ Thế Phong không thể bỏ cuộc được, anh ta thấp giọng nói: “Như thế nào mới gọi là thân thiết? Anh tưởng rằng thời gian gần đây chúng ta đã gần gũi hơn rồi chứ?”

 

Vũ Thế Phong nửa phút trước đó còn rất vui vẻ, nhưng bây giờ sự buồn bã đã bao trùm lấy anh ta. Kiều Nhã Linh cắn môi, cô không muốn làm tổn thương tình cảm của anh ta, chỉ là cô cảm thấy mình chưa sẵn sàng.

 

Kiều Nhã Linh nhỏ giọng nói: “Đúng là khoảng thời gian này chúng ta đã thân hơn trước, bây giờ đối với tôi, anh là một người bạn. Anh đã làm rất nhiều chuyện cho tôi, tôi thật sự cảm động. Nhưng hiện tại tôi chưa thể cho anh một câu trả lời nào cả. Vũ Thế Phong, mọi chuyện, quá vội vã…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK