Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 114

Tuyết Phi nghe những lời đó, tức hộc máu. Rõ ràng Kiều Nhã Linh khiến cô ta ra nông nỗi này, sao mọi người lại đứng về phía Kiều Nhã Linh kia chứ!

 

Người bị thương là cô ta kia mà! Đã thế còn nghe lời nói xằng bậy của Kiều Nhã Linh, mắng chửi cô ta thậm tệ.

 

Tuyết Phi chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục như bây giờ, tất cả mọi người đều chỉ trỏ nói xấu sau lưng cô ta, không coi cô ta ra gì. Tuyết Phi giận quá mất khôn, quát lớn: “Mấy người đứng có mà ăn nói lung tung! Ai là tiểu tam hả? Có tin tôi cắt lưỡi mấy người không?”

 

Thấy Tuyết Phi dữ dăn như vậy, mọi người càng bàn tán: “Cô ta đáng sợ thật đấy!”

 

“Tôi đã bảo mà, nhìn cô ta tưởng hiền lành vậy thôi nhưng rất độc ác”

 

“Đúng thế, trông cái bộ dạng hung dữ của cô ta kìa!”

 

Những lời bình phẩm vẫn không dừng lại, Tuyết Phi giống như phát điên, cô ta đứng dậy xô đẩy những người kia. Mọi người hốt hoảng tránh ra, nhìn cô ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần.

 

Trên người chỗ nào cũng đau đớn, nhưng Tuyết Phi cắn răng chịu đựng. Ánh mắt cô ta vô cùng đáng sợ, chỉ hận không thể giết chết Kiều Nhã Linh. Cô ta gào thét: “Kiều Nhã Linh, con khốn! Mày đúng là đồ hai mặt, mày đừng tưởng tao không biết mày đang làm gì? Còn mấy người, mấy người mù à?

 

Không thấy chính cô ta hất cafe lên người tôi sao? Cô ta còn giãm lên tay tôi đó! Ai mới là người đáng sợ hả?”

 

Tuyết Phi thở hồng hộc, cô ta nhìn quanh, không thấy Kiều Nhã Linh đâu, Kiều Nhã Linh đã biến mất lúc nào mà cô ta không biết. Tuyết Phi nổi cơn thịnh nộ, điên cuồng gào thét: “Kiều Nhã Linh, tao hận mày! Tao hận mày!!!”

 

Lúc này, Kiều Nhã Linh đang bình tính đi qua đám đông, nghe tiếng hét thất thanh của Tuyết Phi vang đến, cô cười nhạt.

 

Đây gọi là, gậy ông đập lưng ông!

 

Tuyết Phi rời khỏi buổi họp báo trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người. Tú Quỳnh gọi cô ta lại nhưng cô ta nhất quyết rời đi, đây là lần đầu tiên Tuyết Phi hành động mất lý trí như vậy. Giờ trong đầu cô ta chỉ nghĩ đến cách làm sao để hủy hoại Kiều Nhã Linh, rửa mối nhục này.

 

Tuyết Phi không thay quần áo hay bằng bó vết thương, cứ thế lái xe một mạch đến Hoàng Thịnh.

 

Đến nơi, Tuyết Phi hùng hổ muốn bước vào trong phòng làm việc của Hoàng Tuấn Khải, nhưng cô ta bị Kiến Quốc ngăn lại. Kiến Quốc nhíu mày nhìn bộ dạng của cô ta, lạnh nhạt nói: “Cô Tuyết Phi, chủ tịch đang bận, không tiện tiếp khách”

 

Tuyết Phi tức giận đẩy Kiến Quốc ra: “Tôi có việc quan trọng muốn nói với Hoàng Tuấn Khải.”

 

Tuyết Phi muốn lao về phía trước nhưng Kiến Quốc nhất quyết không cho cô ta đi. Anh ta không hiểu Tuyết Phi đã xảy ra chuyện gì mà lại lôi thôi lếch thếch như vậy, vẻ mặt lại vô cùng giận dữ. Cô ta biết Hoàng Tuấn Khải không thích người khác tự tiện đến tìm anh ở công ty nếu anh chưa cho phép. Thế mà cô ta cứ khăng khăng muốn đi vào, cô ta không sợ Hoàng Tuấn Khải sẽ nổi trận lôi đình sao?

 

iến Quốc lạnh giọng nói: “Phiền cô đến vào lúc khác, bây giờ chủ tịch không tiếp khách”

 

Tuyết Phi tức giận trừng mắt với Kiến Quốc, cô ta bị Kiến Quốc chặn không tiến lên được, đành gào lên: “Hoàng Tuấn Khải! Hoàng Tuấn Khải!”

 

Kiến Quốc trợn mắt, người phụ nữ này đúng là phát điên rồi! Cô ta sống chết muốn gặp chủ tịch, lại còn lớn giọng gọi tên Hoàng Tuấn Khải. Tuyết Phi ầm ï trước cửa phòng Hoàng Tuấn Khải một hồi, Kiến Quốc không ngăn nổi cô ta. Vài phút sau, cánh cửa phòng Hoàng Tuấn Khải mở ra, ánh mắt anh lạnh lùng quét qua người Tuyết Phi.

 

Tuyết Phi vùng vẫy thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Kiến Quốc, lao đến chỗ Hoàng Tuấn Khải. Cô ta thở hồng hộc, vuốt lại mái tóc, ánh mắt chứa đầy sự căm hận: “Em có chuyện muốn nói với anh”

 

Hoàng Tuấn Khải rũ mắt nhìn cô ta, anh biết nếu không để cô ta vào.

 

cô ta nhất định sẽ làm loạn ở đây. Hoàng Tuấn Khải quay người đi vào trong, Tuyết Phi tập tễnh bước theo sau. Hoàng Tuấn Khải lười ngồi xuống ghế, thờ ơ nói: “Chuyện gì?”

 

Tuyết Phi cắn môi: “Anh yêu cầu cho Tôn Hoàng phỏng vấn độc quyền Tú Quỳnh là vì Kiều Nhã Linh phải không?”

 

Hoàng Tuấn Khải thẳng thắn thừa nhận: “Phải”

 

Cảm xúc trong lòng Tuyết Phi bùng nổ, cô ta điên cuồng gào lên: “Tại sao? Tại sao luôn là Kiều Nhã Linh?”

 

Dẫu đã biết trước sự thật, nhưng nghe chính miệng anh thừa nhận như vậy, cô ta vẫn vô cùng đau lòng. Trái tim cô ta như bị rách toạc, máu chảy đầm đìa. Cô ta yêu anh nhiều đến thế, có thể làm tất cả mọi thứ vì anh. Nhưng anh lại không bao giờ nhìn về phía cô ta dù chỉ một lần. Kiều Nhã Linh kia thì có gì tốt kia chứ, sao anh cứ nhớ nhung mãi không quên cô ta.

 

Tuyết Phi xinh đẹp như vậy, gia cảnh lại tốt, vô cùng xứng đôi vừa lứa với anh. Còn loại phụ nữ rẻ rúm không thân phận như Kiều Nhã Linh hoàn toàn không xứng đáng ở bên anh.

 

Đôi mắt Tuyết Phi văn tơ máu, gương mặt cô ta tái xanh, mái tóc bù xù, quần áo bẩn thỉu nhếch nhác. Hoàng Tuấn Khải chán ghét nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Cô phát điên cái gì đấy? Tôi làm gì là việc của tôi, không đến lượt cô ý kiến”

 

Tuyết Phi nghiến răng nói: “Anh có biết hôm nay ở buổi họp báo cô ta đã làm gì với em không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK