Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 181

 

Tuyết Phi vừa dứt lời thì Kiều Nhã Linh đã giáng cho cô ta một bạt tai, Tuyết Phi loạng choạng suýt ngã. Mặt cô ta nóng lên, đau buốt. Cô †a ôm mặt, phẫn nộ nhìn Kiều Nhã Linh, gào lên: “Con khốn, mày dám đánh tao à?”

 

Tuyết Phi là tiểu thư cành vang lá ngọc, từ trước đến giờ đều được mọi người nâng như nâng trứng, không ai dám chọc vào cô ta cả.

 

Thế nhưng Kiều Nhã Linh hết đổ cafe lên người lại tát cô ta, không coi cô ta ra gì. Tuyết Phi phát điên, vẻ mặt như muốn lao vào đánh người đến nơi.

 

Kiều Nhã Linh mặt không biến sắc, ra tay dạy dỗ kẻ không biết điều cách tốt nhất là dùng hành động. Nói chuyện với Tuyết Phi không thể dùng lời nói, nếu không cái miệng bẩn thỉu của cô ta sẽ không biết đâu là điểm dừng. Ánh mắt Kiều Nhã Linh sắc lạnh, cô tiến về phía Tuyết Phi.

 

Cô ta có chút sợ hãi lùi về phía sau, Kiều Nhã Linh túm lấy cổ áo cô †a, lôi sênh sệch về phía trước. Sức lực của Kiều Nhã Linh rất lớn, Tuyết Phi hoảng loạn hét toáng lên: “Bỏ tôi ra, cô làm cái gì thế hả?”

 

Kiều Nhã Linh chẳng bưồn quan tâm Tuyết Phi đang điên cuồng phản kháng, cô xô ngã Tuyết Phi vào một con vòi phun nước gần đấy.

 

Cô ta ngã sõng soài dưới đất, cổ áo cũng rách một mảng, tóc tai lộn xôn, trừng mắt nhìn Kiều Nhã Linh: “Cô bị điên à?”

 

Đáp lại cô ta là một dòng nước phun mạnh vào người, cô ta hoảng hốt hét lớn, từ đầu đến chân cô ta ướt sũng, quần áo dính chặt vào cơ thể. Lực phun của vòi nước khá mạnh, Tuyết Phi vô cùng chật vật thảm hại. Cô ta chạy toán loạn, thét chói tai: “Kiều Nhã Linh, con mẹ nó!”

 

Kiều Nhã Linh nhếch miệng cười, ung dung nhìn Tuyết Phi vật lộn dưới làn nước. Tuyết Phi khó khăn bước ra ngoài, nước chảy ròng ròng dưới chân, gương mặt trang điểm nhòe nhoẹt hết cả, trông rất bẩn thỉu.

 

Cả người Tuyết Phi lạnh băng, cô ta run cầm cập, ánh mắt sắc như dao nhìn Kiều Nhã Linh.

 

Giữa thanh thiên bạch nhật bị Kiều Nhã Linh làm nhục, cô ta tức không để đâu cho hết. Cô ta không ngờ Kiều Nhã Linh dám động vào cô †a trước mặt bao nhiêu người, chẳng hề kiêu dè dẫm đạp lên cô ta. Đầu cô ta phun trào lửa giận, chỉ muốn lao đến cào nát mặt Kiều Nhã Linh.

 

Cô ta thở hồng hộc, lớn tiếng mắng chửi Kiều Nhã Linh: “Mẹ kiếp đồ đê mày cãi không lại tao liền xô tao xuống nước à? Con ch*, mày là cái đồ không có người dạy dỗ nên mới mất nết như vậy. Vừa là tiểu tam vừa ra tay đánh người, tao khinh!”

 

Rất nhiều người nhìn thấy Kiều Nhã Linh và Tuyết Phi đang xung đột, còn thấy cô xô Tuyết Phi ngã xuống vòi phun nước nữa. Người ngoài không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết Kiều Nhã Linh đang bắt nạt Tuyết Phi, vì vậy bọn họ vây lại xung quanh, thì thầm bàn tán. Lời Tuyết Phi nói rất khó nghe, khiến tất cả mũi dao của mọi người đều hướng về phía Kiều Nhã Linh, bọn họ chê trách cô: “Này cô, sao cô lại đối xử với cô gái ấy như vậy, có gì thì từ từ giải quyết chứ!”

 

“Đúng thế, nhìn cô cũng không đến nỗi sao lại xấu xa như vậy!”

 

“Con gái bây giờ đều độc ác thế à? Phá vỡ gia đình nhà người khác lại còn huênh hoang đi đánh người ta nữa, đúng là thất đức”

 

Mọi người một câu trách móc Kiều Nhã Linh, một câu bênh vực Tuyết Phi. Cô ta đắc ý vì có người đứng về phía mình, tiếp tục lớn giọng nói: “Cô nghe thấy gì chưa, bây giờ cô chính là loại phụ nữ khốn nạn như thế đấy!”

 

Kiều Nhã Linh đứng ở một bên sắc mặt rất xấu, bị người khác xúm vào chỉ trích trong khi bọn họ không hề hiểu rõ mọi chuyện chẳng dễ chịu gì. Người gây chuyện trước là Tuyết Phi, nói cô ta không chặn Kiều Nhã Linh lại rồi nói mấy lời lẽ khó nghe thì cô đã không phải làm đến mức này.

 

Tuyết Phi cố tình vu oan cho cô, khiến cô bị những người xung quanh vùi dập.

 

Kiều Nhã Linh mím chặt môi, không buồn để ý đến mấy người đang mắng chửi cô, hôm nay cô nhất định sẽ khiến cho Tuyết Phi không về nổi nhà. Kiều Nhã Linh siết chặt tay, cô xông thẳng về phía Tuyết Phi.

 

Cô ta có lẽ đã bị chuyện vừa rồi dọa sợ, lại thấy Kiều Nhã Linh mặt mày hằm hằm đầy nguy hiểm tiến tới thì vội vã lùi xuống phía sau, run giọng hỏi “Cô… cô muốn làm gì?”

 

Kiều Nhã Linh cười lạnh: “Không phải cô nói tôi là người xấu sao? Vậy thì tôi cho cô toại nguyện”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK