Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 367

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn Đặng Văn Ngữ bằng ánh mắt cương quyết, lãnh đạm nói: “Ông ngoại, từ trước đến giờ, cháu vốn không có tình cảm với Tuyết Loan. Nếu không phải gia đình kiên quyết muốn hai đứa ở bên, cháu đã không phải đi đến bước này. Thay vì lấy một người không yêu cô ấy, chỉ bằng để cô ấy tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình thì hơn. Chuyện tình cảm không thể ép buộc, nên ông đừng bắt cháu kết hôn với cô ấy nữa”

 

Đặng Văn Ngữ mím chặt môi, lửa giận bốc lên tận đầu. Ông nghiến răng nói: “Có phải mày vẫn vấn vương người phụ nữ kia không?”

 

Hoàng Tuấn Khải không nói gì, gương mặt anh lạnh lùng cứng rắn, nhưng ánh mắt dường như mềm mại hơn đôi chút. Đặng Văn Ngữ nhìn chằm chằm Hoàng Tuấn Khải, anh là cháu ngoại của ông, ông đương nhiên hiểu tính cách của anh. Hoàng Tuấn Khải là người cố chấp, bất kể trong công việc hay tình cảm anh đều rất kiên quyết với lựa chọn của mình. Đôi khi, sự cố chấp ấy sẽ khiến anh đau đớn đến tận xương tủy.

 

Đặng Văn Ngữ cáu tiết: “Tóm lại mày có nghe lời tao hay không? Nếu mày còn là cháu tao thì lập tức kết hôn với Tuyết Loan đi”

 

Hoàng Tuấn Khải lạnh nhạt nói: “Dù ông có nói gì đi chăng nữa, cháu cũng đã quyết định không kết hôn với cô ấy rồi. Với lại, bây giờ cháu còn phải chăm sóc Tiểu Kiệt”

 

Đặng Văn Ngữ hừ lạnh: “Thăng bé ý chỉ là con riêng, một đứa trẻ được sinh ra mà không có mẹ, cũng không được gia đình hai bên chào đón. Sự xuất hiện của thằng bé trên đời này vốn là một sai lầm của mày mà thôi!”

 

Hoàng Tuấn Khải siết chặt tay, ánh mắt anh lạnh lùng tột độ: “Ông ngoại! Tiểu Kiệt là con trai của cháu, dù thăng bé đến bên cháu bằng cách nào đi chăng nữa, mong ông cũng đừng xúc phạm đến nó”

 

Hoàng Tuấn Khải vì một đứa con riêng mà tức giận với Đặng Văn Ngữ khiến ông rất khó chịu. Đặng Văn Ngữ cảm thấy mình nói không hề sai, Hoàng Tuấn Khải có con khi chưa kết hôn, lại không ai biết rõ danh tính mẹ thẳng bé. Hoàng Tuấn khải cứ một mình nuôi nấng Tiểu Kiệt, trong mắt nhà họ Hoàng và nhà họ Đặng, đó chính là một sự ô nhục.

 

Đặng Văn Ngữ đập bàn mắng: “Tao nói không đúng à mà mày còn cãi, bây giờ mày không coi tao là gì nữa phải không? Nói câu nào là cãi câu đấy, mày… “

 

Trong lúc Đặng Văn Ngữ đang hùng hùng hổ hổ trách mắng Hoàng.

 

Tuấn Khải thì điện thoại của ông reo lên. Đặng Văn Ngữ thở hồng hộc, trừng mắt với Hoàng Tuấn Khải, sau đó mới nghe điện thoại.

 

Người gọi cho Đặng Văn Ngữ chính là Tuyết Loan, ông rất vui mừng, bộ dạng bực dọc vừa rồi đều biến mất, thay vào đó là một nụ cười ôn tồn: “Tuyết Loan đấy à?”

 

Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của Tuyết Loan vang lên: “Vâng ạ, là cháu đây. Cháu nghe nói ông đang bị ốm, ông bây giờ thế nào rồi ạ?”

 

Tâm tình Đặng Văn Ngữ lập tức trở nên vui vẻ: “Ông không sao, còn cháu thì sao? Ông nghe nói cháu đang ốm nặng, không có vấn đề gì chứ?”

 

Tuyết Loan cũng đang bị bệnh nhưng vẫn gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe của Đặng Văn Ngữ khiến ông vô cùng hài lòng. Ông cảm thấy Tuyết Loan vừa hiếu thảo lại vừa hiểu chuyện, không bao giờ làm ông phật ý. Đặng Văn Ngữ lại càng thêm yêu quý Tuyết Loan hơn, cảm thấy chỉ có người như Tuyết Loan mới xứng đáng làm cháu dâu mình.

 

Tuyết Loan nhẹ nhàng đáp: “Mấy ngày hôm nay cháu cũng đỡ rồi ạ, ông đừng lo cho cháu, sức khỏe của ông vẫn quan trọng hơn”

 

Đặng Văn Ngữ cười nói: “Làm sao ông có thể không lo được, cháu cũng là cháu của ông mà” – Đặng Văn Ngữ đưa mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải, nhấn mạnh nói — “Chúng ta cũng sắp là người một nhà rồi, đừng khách sáo như vậy”

 

Hoàng Tuấn Khải coi như không nghe thấy gì, anh cúi đầu chào ông mình sau đó bước ra ngoài. Hoàng Tuấn Khải đứng bên cửa sổ, trước mắt là bầu trời trong trẻo xanh ngắt của London. Hoàng Tuấn Khải trầm ngâm hút thuốc, một lúc sau thì có người gọi đến. Hoàng Tuấn Khải nhấc máy, lãnh đạm nói: “Điều tra đến đâu rồi?”

 

Kiến Quốc nhanh chóng trả lời: “Theo như tìm hiểu, cô Tuyết Phi và cô Kiều Nhã Linh chỉ có chút xích mích khi còn ở trong đoàn làm phim thôi ạ”

 

Hoàng Tuấn Khải nhíu mày: “Chỉ vậy thôi sao?”

 

“Theo những gì điều tra đến hiện tại chỉ có thế ạ”

 

Kiều Nhã Linh trước giờ vẫn luôn là cô gái hiền lành, nhu mì, cô sẽ không bao giờ vì những chuyện nhỏ nhặt như thế mà thù ghét người khác

 

. Thế nhưng thái độ của cô đối với Tuyết Phi vô cùng gay gắt, như thể hận Tuyết Phi đến thấu tâm can. Chắc hản nguyên nhân thật sự khiến hai người căm hận lẫn nhau không chỉ đơn giản thế. Hoàng Tuấn Khải nói: “Cậu tiếp tục điều tra kỹ lưỡng hơn cho tôi. Không chỉ thời gian gần đây, mà hãy điều tra về khoảng thời gian khi Kiều Nhã Linh bỏ đi, thậm chí cả trước đó cũng phải tìm hiểu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK