Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 506

 

Dường như cô trở nên tươi tắn và rạng rỡ hơn nhiều so với mấy tháng trước. Và người ở bên cạnh cô, là Vũ Thế Phong.

 

Không có anh, cô đã sống rất tốt, cực kỳ tốt.

 

Vũ Thế Phong và cô sánh bước bên nhau, cô nép vào người anh ta, hai người giống như một đôi tình nhân thân mật kề vai sát cánh. Cô nói chuyện với Vũ Thế Phong, cười với anh ta, từng ánh mắt và cử chỉ của cô đều dịu dàng và gần gũi.

 

Hoàng Tuấn Khải đơn độc đứng sau hai người họ, chứng kiến toàn bộ khoảnh khắc đó. Khi ấy, anh đã ước bản thân có thể lao đến chia cắt họ, kéo cô về phía mình. Có điều, hiện tại anh không thể manh động làm bất cứ điều gì. Vậy nên anh sẽ dùng cách của mình để giày vò Vũ Thế Phong một cách thật chậm rãi mà đau đớn.

 

Việc đầu tiên, chính là bòn rút tiền của Vũ Thế Phong. Bây giờ Vũ Thế Phong không có nhiều tiền như trước nữa, vì vậy tiền chính là điểm yếu ngay lúc này của anh ta.

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn con trai, thấp giọng nói: “Con cảm thấy chú ấy là người như thế nào?”

 

Tiểu Kiệt nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cau mày nói: “Con không thích chú ấy, vì chú ấy lúc nào cũng quấn lấy mẹ Nhã Linh, rất phiền phức!”

 

Hoàng Tuấn Khải cười khẽ, anh véo nhẹ mũi con trai, nói: “Đúng vậy, chú ấy đang muốn tranh giành mẹ của con và người phụ nữ của ba, chúng ta không thể để chú ấy dễ dàng đạt được mục đích, phải không?

 

Tiểu Kiệt gật đầu thật mạnh: “Đúng, chúng ta phải giành lại mẹ!”

 

Hai ba con nhìn nhau cười, lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Kiến Quốc bước vào bên trong. Kiến Quốc cúi đầu, nghiêm túc nói: “Chủ tịch, ông Đặng đã đến”

 

Hoàng Tuấn Khải không nói gì, anh thả Tiểu Kiệt xuống, bảo thằng bé trở về phòng. Đến khi Tiểu Kiệt đi rồi, Hoàng Tuấn Khải mới ngẩng đầu nhìn Kiến Quốc: “Ông ngoại tôi thế nào?”

 

Kiến Quốc nói: “Ông Đặng rất vui, tinh thần cũng tốt hơn mọi ngày nhiều. Hiện ông Đặng đang ở dưới nhà nói chuyện với mọi người, ông Đặng có đề cập đến việc sẽ đưa hết tài sản của phu nhân cho chủ tịch”

 

Hoàng Tuấn Khải rũ mắt cười nhạt, quả nhiên mọi chuyện không ngoài dự tính của anh. Đặng Văn Ngữ vẫn luôn muốn Hoàng Tuấn Khải kết hôn với Tuyết Loan, bây giờ mong ước của ông đã thành hiện thực, ông đương nhiên rất vui mừng.

 

Trước đây, Đặng Văn Ngữ từng dùng khối tài sản khổng lồ mà mẹ anh để lại trước khi qua đời ép buộc Hoàng Tuấn Khải kết hôn với Tuyết Loan, nhưng anh không đồng ý. Bây giờ anh đột ngột thay đổi quyết định, Đặng Văn Ngữ không những không nghi ngờ điều gì mà còn trao lại toàn bộ tài sản của mẹ anh cho anh.

 

Hoàng Tuấn Khải nở nụ cười hờ hững, lạnh lùng nói: “Chắc ông ấy đang vô cùng đắc ý khi có thể bắt tôi làm theo những gì ông muốn”

 

Khi Đặng Văn Ngữ biết tin Hoàng Tuấn Khải đã đồng ý hôn sự với Tuyết Loan, ông đã gọi điện ngay cho Hoàng Tuấn Khải và nói chuyện với anh bằng giọng điệu vui sướng hài lòng. Hoàng Tuấn Khải chưa bao.

 

giờ thấy Đặng Văn Ngữ vui như thế. Ông tự mình lên kế hoạch tổ chức hôn lễ cho hai người một cách nhanh nhất có thể, như sợ Hoàng Tuấn Khải sẽ đối ý.

 

Kể từ lúc Hoàng Tuấn Khải trưởng thành, anh đã được định sẵn là phải kết hôn với Tuyết Loan. Đặng Văn Ngữ là người vô cùng bảo thủ, chỉ thích làm theo ý của mình và buộc người khác cũng thế.

 

Ông không quan tâm đến cảm nhận của Hoàng Tuấn Khải, hết lân này đến lần khác dùng đủ mọi cách đe dọa anh phải lấy Tuyết Loan. Lần này thì ông đã toại nguyện, anh sẽ lấy Tuyết Loan.

 

Nếu cái Đặng Văn Ngữ cần chỉ là một đám cưới, vậy thì anh sẽ tặng nó cho ông.

 

Còn những chuyện sau đó, Đặng Văn Ngữ sẽ không thể quản được.

 

Kiến Quốc lên tiếng: “Chủ tịch, chút nữa gia đình hai bên sẽ có một cuộc gặp gỡ, xin chủ tịch hãy chuẩn bị trước Hoàng Tuấn Khải thờ ơ nói: “Tôi biết rồi” — Anh liếc nhìn Kiến Quốc, ánh mắt lạnh đi – “Kiến Quốc, cậu là cánh tay phải của tôi, là người tôi luôn tin tưởng. Tôi không cho phép người của tôi mắc sai lầm, tuy nhiên, tôi sẽ không truy cứu sai sót ba năm trước của cậu. Nhưng cậu nên biết, tôi sẽ không bỏ qua nếu cậu lại tiếp tục gây rắc rối nữa đâu”

 

Kiến Quốc mím môi, cúi đầu cẩn trọng nói: “Vâng, chủ tịch”

 

Lễ đính hôn của Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan ngày càng đến gần. Khoảng thời gian này, Kiều Nhã Linh lại có dấu hiệu bị ốm. Kiều Nhã Linh đã đến Singapore một thời gian, cũng quen với khí hậu ở đó.

 

Lần này đột ngột trở về Việt Nam nên Kiều Nhã Linh vẫn chưa thích ứng được, không may bị bệnh. Ban đầu chỉ là ho với sốt nhẹ, nhưng bệnh tình chuyển biến nặng dần. Hôm diễn ra lễ đính hôn của Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan, Kiều Nhã Linh cố gắng gượng thay đồ, thế nhưng cô lại choáng váng xây xẩm mặt mày ngã xuống đất.

 

Kiều Nhã Linh ngất một lúc, khi tỉnh lại, toàn thân cô rã rời không còn chút sức lực. Cơ thể vừa nóng vừa lạnh, vô cùng khó chịu. Dù có muốn, Kiều Nhã Linh cũng không thể đi đâu với tình trạng này được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK