Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 495

 

Tiểu Kiệt bối rối nói: “Mẹ… con là Tiểu Kiệt đây mà, mẹ không nhớ ra con sao?”

 

Tiểu nghĩ, có lẽ hai người đã lâu không gặp nhau, nên Kiều Nhã Linh đã nhất thời quên mất cậu. Hoặc có thể bởi vì cậu gầy đi mất rồi, hai má phúng phính cũng đã biến mất, vì vậy mà Kiều Nhã Linh tạm thời không nhận ra cậu chăng. Kiều Nhã Linh vẫn không trả lời, bầu không khí gượng gạo đến mức khiến Tiểu Kiệt trở nên lúng túng, thằng bé lắp bắp nói: “Con… con là Tiểu Kiệt, có phải mẹ quên mất con rồi không? Hồi trước con đi lạc nên tình cờ gặp mẹ, sau đó chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ, mẹ không nhớ ư? Sao lại như thế được, chúng ta… chúng ta có rất nhiều kỷ niệm với nhau, con vẫn chưa hề quên. Chúng ta còn ở chung một nhà, cùng nhau ăn cơm, xem hoạt hình, vẽ tranh… mẹ đã nhớ ra chưa?”

 

Tiểu Kiệt cố gắng khơi dậy lại ký ức giúp Kiều Nhã Linh, ánh mắt vừa sốt ruột vừa mong đợi nhìn cô. Kiều Nhã Linh giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng, cô nói: “Cô đã nói rồi, cô không quen cháu”

 

Người mẹ dịu dàng, luôn mỉm cười âu yếm với cậu ngày nào, bây giờ trở nên xa cách đến mức khiến Tiểu Kiệt không thể nào nhận ra.

 

Kiều Nhã Linh sẽ đối xử với cậu như vậy ư, không bao giờ! Cô luôn nở nụ cười dịu dàng với cậu, ôm cậu bằng vòng tay ấm áp trìu mến, khiến cậu cảm thấy an tâm khi ở bên.

 

Vậy Kiều Nhã Linh ở trước mặt, rốt cuộc là ai đây?

 

Tiểu Kiệt hoảng loạn túm lấy tay Kiều Nhã Linh, hoang mang nói: “Không thể nào! Sao mẹ lại không quen con được?”

 

Kiều Nhã Linh rũ mắt nhìn bàn tay yếu ớt mong manh của Tiểu Kiệt đang níu chặt lấy tay mình, cô mím môi, từ từ rút tay lại. Tiểu Kiệt mở to mắt, gương mặt thằng bé tái nhợt.

 

Kiều Nhã Linh nhìn Tiểu Kiệt như người xa lạ không quen biết, hờ hững nói: “Cô đã nói, cháu nhận nhầm người rồi: Kiều Nhã Linh quay người rời đi, bàn tay cầm túi xách của cô siết chặt lại. Kiều Nhã Linh bỏ lại Tiểu Kiệt ở phía sau, bước vào thang máy.

 

Khi cánh cửa sắp đóng lại, Tiểu Kiệt đột nhiên lao đến, ôm chầm lấy chân cô. Kiều Nhã Linh giật mình nhìn thằng bé, trái tim trong lồng ngực khế nhói lên.

 

Tiểu Kiệt ngước mắt nhìn cô, run run nói: “Mẹ, có phải… có phải mẹ giận con chuyện gì nên mới đối xử với con như vậy không? Mặc dù con không biết lý do tại sao, nhưng mẹ đừng giận con. Con thật sự nhớ mẹ lắm!”

 

Tiểu Kiệt rất đau lòng trước thái độ lạnh nhạt của Kiều Nhã Linh, cậu không hiểu tại sao cô lại trở nên xa cách như vậy. Tiểu Kiệt đã vô cùng vui mừng khi gặp lại Kiều Nhã Linh sau bao ngày đằng đằng sống trong nhung nhớ. Niềm vui chưa tới bao lâu, cậu đã bị tạt một gáo nước lạnh căm, khiến cậu vừa sợ hãi vừa rối bời. Kiều Nhã Linh vô cảm nhìn Tiểu Kiệt, cô đẩy nhẹ Tiểu Kiệt ra khỏi người mình, thấp giọng nói: “Cháu hãy đi đi, cô còn phải làm việc”

 

Tiểu Kiệt lắc đầu nguầy nguậy: “Con không đi, tại sao mẹ lại xưng hô với con như thế, mẹ là mẹ của con cơ mà. Con muốn ở bên cạnh mẹ, con có rất nhiều chuyện muốn kể cho mẹ. Đúng rồi, con còn mang quà cho mẹ nữa” – Tiểu Kiệt vội vàng mở balo ra, lấy một bức vẽ đưa cho Kiều Nhã Linh, nói – “Đây là bức tranh con vế trong lúc không có mẹ, mẹ có thích không?”

 

Một bức tranh gia đình ba người được vẽ bởi những nét nguệch ngoạc đáng yêu. Kiều Nhã Linh lặng người nhìn, trái tim cô âm thầm run rẩy. Kiều Nhã Linh muốn đưa tay nhận lấy bức tranh, nhưng cuối cùng cô chỉ siết tay lại. Tất cả những cảm xúc được Kiều Nhã Linh cố gắng đè nén thật chặt trong lòng, dù cô có phải khiến đôi mắt trong veo.

 

trước mặt trở nên thất vọng, cô vẫn buộc bản thân phải cứng rắn nói: “Cháu muốn cô phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa hả? Cô không quen cháu, vậy nên cháu đừng làm phiền cô nữa”

 

Cánh tay của Tiểu Kiệt vẫn giơ lên giữa không trung, bầu không khí trong thang máy ngưng đọng. Cuối cùng Tiểu Kiệt buông thõng hai tay, thằng bé cúi đầu, thấp giọng nói: “Con xin lỗi”

 

Tiểu Kiệt đột nhiên bật khóc nức nở, từng giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên gò má. Kiều Nhã Linh trở nên vô cùng bối rối, cô không biết phải làm sao cả. Thằng bé khóc rất thương tâm, khiến người khác nhìn mà không khỏi đau lòng. Tiếng khóc của thằng bé như muốn xé toạc trái tim Kiều Nhã Linh, cô nhắm mắt lại, cố gắng ngăn không cho.

 

bản thân ôm lấy thằng bé. Tiểu Kiệt nức nở nói: “Mẹ ơi, có phải mẹ không cần con nữa đúng không? Nếu vậy thì con sẽ không làm phiền mẹ nữa, con xin lỗi” – Tiểu Kiệt vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói – “Mẹ hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé, có lẽ rất nhiều năm sau con mới gặp được mẹ. Con không quấy rây mẹ nữa đâu, con đi đây”

 

Tiểu Kiệt với gương mặt đẫm nước, cứ thế chạy ra ngoài. Kiều Nhã Linh bần thần dõi theo bóng lưng của thẳng bé, cánh cửa thang máy từ từ khép lại. Kiều Nhã Linh không còn chút sức lực nào mà ngồi sụp xuống, cô đưa hai tay ôm mặt, lặng lẽ rơi nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK