Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 290

 

Hoàng Tuấn Khải mím môi nói: “Từ ngày trước anh đã thường nhắc nhở em phải cảnh giác với tất cả mọi người, nhưng em vẫn luôn bỏ ngoài tai lời nói của anh. Chuyện này không phải lỗi hoàn toàn của em, nhưng anh vẫn phải nói để em tỉnh ngộ ra”

 

Kiều Nhã Linh không nhận ra sự thay đổi vặn vẹn trong nội tâm Tư Hiên, cũng như yêu Hoàng Tuấn Khải một cách mù quáng để rồi chính anh giết chết đứa con của hai người họ. Hoàng Tuấn Khải vẫn đang trách móc Kiều Nhã Linh, anh đột nhiên ngừng lại, ngẩn người nhìn cô.

 

Kiều Nhã Linh đang lặng lẽ rơi nước mắt, cô khóc im lặng không một âm thanh, vừa đáng thương lại vừa buồn bã. Hoàng Tuấn Khải thở dài, bất đắc dĩ nói: “Anh không có ý trách em, đừng khóc nữa”

 

Kiều Nhã Linh chậm rãi lau nước mắt, cô nói: “Anh nói đúng lắm, tôi là một đứa ngốc, tất cả là tại tôi. Tôi toàn nhìn nhầm người, tin tưởng sai người, để rồi người chịu đả kích chỉ có một mình tôi mà thôi. Giá mà tôi có thể suy nghĩ cẩn thận và thấu đáo hơn thì những chuyện đó đã không xảy ra. Không chỉ riêng sự việc ngày hôm nay, mà cả chuyện trong quá khứ cũng vậy. Tôi đúng là có mắt như mù nên mới đâm đầu vào những người như thế”

 

Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, anh lạnh giọng hỏi: “Em đang nói cái gì đấy? Anh không muốn cãi nhau với em đâu, đừng có khiến anh bực mình”

 

Kiều Nhã Linh mím môi, không nói gì nữa, quay mặt ra cửa kính.

 

Quãng đường sau đó cả hai người đều trầm mặc, không ai nói chuyện với ai. Cả anh và cô vừa rồi đầu đã mất bình tĩnh, đến khi ổn định lại cảm xúc thì không khí căng thẳng vẫn không thể xóa bỏ. Hoàng Tuấn Khải rất nhiều lần đưa mắt nhìn cô, chỉ thấy nửa gương mặt buồn bã và thẫn thờ của cô.

 

Hoàng Tuấn Khải cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy Kiều Nhã Linh phiền muộn như vậy, hai người ở gần nhau, nhưng tựa như những kẻ xa lạ. Mối quan hệ của cô và anh, vốn dĩ không phải là như vậy.

 

Hoàng Tuấn Khải cuối cùng không chịu được, mở lời trước: “Tiểu Kiệt đã được đưa về nhà rồi, thằng bé không sao, chỉ là có chút sốc”

 

Người Kiều Nhã Linh hơi động đậy, cô quay người lại, nhỏ giọng nói: “Vậy thì tốt, tôi chỉ lo thằng bé vì chuyện này mà ảnh hưởng tới tinh thần”

 

Mọi chuyện đã kết thúc, điều cô lo nhất là tình hình của Tiểu Kiệt.

 

Chuyện ngày hôm nay là quá sức chịu đựng của một đứa trẻ, đến một người lớn như cô còn cảm thấy sợ hãi hoang mang, thì Tiểu Kiệt chắc chắn đã phải rất khó khăn để vượt qua chuyện này.

 

Tiểu Kiệt bây giờ rất cần người thân ở bên cạnh, cô hỏi Hoàng Tuấn Khải: “Anh Kiều đã về chưa thế, anh ta đi công tác lâu như vậy rồi cũng không trở lại xem con cái thế nào, không biết có phải là ba thằng bé không nữa?

 

Tiểu Kiệt chắc đang sợ hãi lắm, có người nhà ở bên sẽ tốt hơn cho thẳng b Sắc mặt Hoàng Tuấn Khải hơi biến đổi, anh nói: “Anh đã nói là anh ta không quan tâm gì đến Tiểu Kiệt đâu, anh ta gần như đã từ bỏ quyền nuôi Tiểu Kiệt rồi, giờ thằng bé đang ở với anh.

 

Nếu không em nghĩ tại sao mình có thể trở thành mẹ nuôi của thằng bé dễ dàng như vậy chứ?”

 

Kiều Nhã Linh thở hắt một cái, anh ta đúng là một người đàn ông vô trách nghiệm. Từ khi quen biết Tiểu Kiệt cô chưa từng gặp anh ta lần nào, đến con trai anh ta cũng không quan tâm, thật là đáng lên án. Dù chưa từng tiếp xúc với nhau, nhưng cô đã cảm thấy rất ghét người đàn ông đó. Kiều Nhã Linh nói: “Vậy thì liệu tôi có thể đưa Tiểu Kiệt về nhà mình được không?”

 

Hoàng Tuấn Khải liếc cô một cái: “Nhà em có người chăm lo cho Tiểu Kiệt không? Lúc em đi làm thì thằng bé ở với ai? Em cũng chưa có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhỡ đâu nửa đêm nửa hôm phát sinh ra chuyện gì thì em định giải quyết như thế nào?”

 

Kiều Nhã Linh câm như hến, đúng là vẫn nên để Tiểu Kiệt ở nhà họ Hoàng thì hơn. Ở đó thằng bé được quan tâm chăm sóc từng li từng tí, điều kiện ở nhà họ Hoàng cũng tốt hơn chỗ cô nhiều, Tiểu Kiệt ở với cô e rằng sẽ phải chịu khổ. Kiều Nhã Linh ngậm ngùi không dám yêu cầu đưa Tiểu Kiệt về nhà mình nữa. Hoàng Tuấn Khải nhìn vẻ mặt đó của cô, không nhịn được nhếch miệng cười.

 

Kiều Nhã Linh im lặng một hồi lâu, cô đột nhiên mở miệng nói:

 

“Tư Hiên… anh định xử lý anh ta thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK