Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 442

 

Kiều Nhã Linh ở bên kia cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Vũ Thế Phong gọi cho cô nhưng lại chẳng nói gì cả. Bình thường anh ta là người rất hoạt ngôn, cô vừa nghe máy là anh ta lập tức nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Kiều Nhã Linh cau mày nói: “Nếu anh không nói gì thì tôi cúp máy đây”

 

Kiều Nhã Linh đang định cúp máy thì giọng nói trầm thấp vô cùng quen thuộc vang lên, trái tim cô lập tức nảy lên.

 

“Em đang ở đâu?”

 

Thanh âm của Hoàng Tuấn Khải mang theo sự đè nén, cùng với cơn thịnh nộ đang chờ bộc phát. Kiều Nhã Linh vô cùng kinh ngạc, thì ra người ở đầu dây bên kia là Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh tưởng mình nghe nhầm, cô cúi đầu nhìn, người gọi đề tên Vũ Thế Phong. Kiều Nhã Linh cứ ngỡ rằng cô sẽ không bao giờ còn nghe thấy giọng nói của anh nữa. Thế nhưng chỉ mới vài ngày trôi qua, họ lại bất đắc dĩ nói chuyện với nhau.

 

Kiều Nhã Linh cắn môi, cảm xúc trong lòng cô vô cùng rối bời.

 

Duyên phận giữa hai người họ, vẫn chưa thể chấm dứt ư? Kiều Nhã Linh cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, khó chịu nói: “Sao anh lại cầm máy của Vũ Thế Phong?”

 

Vừa biết người kia là anh, cô đã lập tức thay đổi thái độ, Hoàng Tuấn Khải cười nhạt: “Sao nào? Anh không thể gọi cho em bằng máy cậu ta à?”

 

Kiều Nhã Linh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Anh đã làm gì anh ấy rồi?”

 

Hoàng Tuấn Khải không cười nữa, ánh mắt anh lạnh lẽo đến tột độ.

 

Điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là lo lắng cho Vũ Thế Phong, sợ anh ta gặp điều gì bất trắc. Anh bỗng chốc trở thành một kẻ xấu xa, chèn ép người cô quan tâm. Xem ra cô thật sự coi trọng Vũ Thế Phong, còn anh chẳng là gì trong mắt cô cả. Sự giận dữ như sóng biển dâng trào, trán Hoàng Tuấn Khải nổi đầy gân xanh, anh gắn giọng: “Em lo cho cậu ta sao? Ngoài chuyện đó ra, em không còn gì muốn nói với anh à?”

 

Kiều Nhã Linh không trả lời, Hoàng Tuấn Khải bật cười: “Kiều Nhã Linh, em được lắm!”

 

Sự im lặng của Kiều Nhã Linh chính là câu trả lời cho tất cả, Hoàng Tuấn Khải thực sự rơi vào tuyệt vọng. Cô có thể dịu dàng với bất kì ai, ngoại trừ anh ra.

 

Hoàng Tuấn Khải không ít lần hỏi bản thân rằng rốt cuộc anh đã làm gì sai mà phải hứng chịu sự tra tấn đau đớn thống khổ này.

 

Chẳng có gì tuyệt vọng hơn khi bị chính người mình yêu thương rưồng rẫy. Cô đang cố chạy thoát khỏi anh, cô không biết rằng, sự ra đi của cô là điều tàn nhãn nhất mà cô làm cho anh.

 

Kiều Nhã Linh lạnh nhạt nói: “Anh gọi cho tôi rốt cuộc muốn nói gi Cơ thể Hoàng Tuấn Khải run lên vì tức giận, anh gầm nhẹ: “Kiều Nhã Linh, anh hỏi em một lần nữa, em đang ở đâu?”

 

Kiều Nhã Linh cười lạnh: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không muốn gặp anh nữa, đừng mong tôi nói cho anh biết tôi đang ở đâu. Hoàng Tuấn Khải, tôi đang vô cùng vui vẻ khi thoát khỏi anh, tôi sẽ không bao giờ trở lại nơi đó. Anh hãy cứ ở cái địa ngục của anh đi!”

 

Kiều Nhã Linh không ngốc mà tiết lộ nơi mình đang ở, với tính cách của Hoàng Tuấn Khải, anh sẽ tìm đến tận nơi để bắt cô về.

 

Khó khăn lắm Kiều Nhã Linh mới có thể buông bỏ tất cả, đến một đất nước khác làm lại từ đầu, cô sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ của quá khứ. Rời xa Hoàng Tuấn Khải là điều đúng đắn nhất mà cô từng làm, cuộc đời sau này của cô, sẽ không còn bóng dáng của anh nữa.

 

Ngọn lửa giận trong lòng Hoàng Tuấn Khải đã bị Kiều Nhã Linh thổi bùng lên, anh phẫn nộ gầm lên: “Kiều Nhã Linh, em đừng có đùa giỡn với anh! Mẹ kiếp, nói cho anh biết em đang ở đâu? Em muốn thoát khỏi anh ư, đừng hòng!”

 

Kiều Nhã Linh không buồn đáp lại Hoàng Tuấn Khải, cô lạnh lùng dập máy. Hoàng Tuấn Khải phát điên hất ấm trà trên bàn xuống, sau đó tiếp tục đạp đổ ghế. Hoàng Tuấn Khải dùng sức đạp mạnh lên mọi thứ giống như đang phát tiết. Tiếng động phát ra lớn đến mức Tuyết Loan đang ngủ trên tầng cũng phải chạy xuống xem có chuyện gì. Tuyết Loan nhìn thấy Hoàng Tuấn Khải hung bạo đập phá đồ đạc. Gương mặt anh vô cùng dữ tợn, ánh mắt chỉ có sự cuồng nộ khiến người ta khiếp sợ.

 

Tuyết Loan kinh ngạc che miệng, vội vã tiến lại ngăn cản Hoàng Tuấn Khải.

 

“Anh làm gì thế? Dừng lại đi!” – Tuyết Loan hoảng hốt nói.

 

Tuyết Loan dùng cơ thể mong manh yếu ớt của mình ngăn anh lại.

 

Hoàng Tuấn Khải cuối cùng cũng dừng mọi hành động, ngửa đầu thở dốc. Sự điên cuồng trong mắt anh vẫn chưa hề biến mất, Tuyết Loan sợ hãi nói: “Rốt cuộc đã có chuyện gì, sao anh lại tức giận như vậy?”

 

Tuyết Loan nhìn phòng khách đã trở thành bãi chiến trường, cốc chén vỡ tan tành dưới đất, bàn ghế bị đạp đổ, hầu như đều đã hỏng hết cả. Tuyết Loan chưa bao giờ thấy Hoàng Tuấn Khải tức giận đến vậy, anh dường như đã mất đi lý trí, không còn là chính mình nữa.

 

Lồng ngực Hoàng Tuấn Khải phập phồng, bàn tay anh bị mảnh sứ cứa vào chảy cả máu, từng giọt máu đỏ theo ngón tay chảy xuống dưới đất. Tuyết Loan nhìn mà đau lòng, cô ta tiến tới muốn cầm tay anh lên xem sao thì anh lại né ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK