Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 404

 

Lão Cương cười lạnh: “Mới thế mà đã không chịu được à? Tao cho mày uống rượu mà mày dám hất đổ đi, mày biết chỗ rượu ý bao nhiêu tiền không hả? Bây giờ tao cho mày ba lựa chọn, một là đền tiền cho tao, hai là tự mày húp sạch rượu trên đất, ba là hầu hạ đàn ông khác. Mày chọn đi!”

 

Kiều Phương Ly không suy nghĩ nhiều, cô ta lập tức đáp: “Em chọn phương án ba, em muốn hầu hạ người khác”

 

Kiều Phương Ly hiện đang rất túng thiếu, cô ta chỉ mới đi làm ở đây, không có tiền để đền. Cách thứ hai thì quá nhục nhã, Kiều Phương Ly không đời nào muốn làm theo. Cô ta cho rằng chọn cách thứ ba là tốt nhất, cô ta chỉ việc phục vụ một người đàn ông và có thể thoát ra khỏi căn phòng đáng sợ này. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Lão Cương cười một tràng dài, sau đó hắn ta lớn giọng nói: “Tìm cho tao mười thằng đàn ông vào đây!”

 

Kiều Phương Ly kinh hãi ngẩng đầu, hốt hoảng nói: “Sao lại mười người ạ? Không phải, chỉ… chỉ có một thôi sao?”

 

Lão Cương cúi thấp người, bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt bàng hoàng của Kiều Phương Ly, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm: “Tao bảo một người lúc nào?”

 

Lão Cương cười một tiếng rợn người, lúc này thì mười người đàn ông đã được đưa tới. Kiều Phương Ly ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh lẽo, cô ta trợn trừng mắt nhìn mười người đàn ông trước mặt. Ai nấy đều cao to vạm vỡ, gương mặt vô cùng hung tợn.

 

Một dòng điện chạy dọc sống lưng Kiều Phương Ly, cô ta nổi da gà, khiếp sợ túm lấy ống quần Lão Cương van xin: “Anh ơi, xin anh tha cho em… Em không thể, em chết mất! Em chọn lại được không anh, em muốn chọn phương án hai, anh đừng bắt em làm như vậy”

 

Kiều Phương Ly nói năng lộn xộn, tinh thần trở nên bất ổn, ánh mắt hoảng loạn. Lão Cương hung hăng đá Kiều Phương Ly ra, cô ta ngã lăn xuống đất, càng trở nên chật vật khốn khổ. Nếu bắt cô ta hầu hạ mười người đàn ông này, có lẽ cô ta không sống nổi mà bước chân ra khỏi đây. So với việc bị làm nhục thì cô ta sợ chết hơn nhiều.

 

Lão Cương hừ một tiếng: “Muộn rồi, mày chỉ có thể chọn một lần duy nhất, và đây chính là hậu quả mà mày phải nhận”

 

Kiều Phương Ly trở nên tuyệt vọng, chẳng lẽ cô ta phải chịu đựng sự giày vò đến chết sao? Cô ta không muốn! Kiều Phương Ly đưa mắt nhìn Kiều Nhã Linh đang khoanh tay ngồi quan sát mình, vội vàng bò về phía cô, run rẩy nói: “Chị, cứu em với! Em xin chị đấy, chúng ta là người một nhà mà, chị nỡ lòng nào chứng kiến em bị người khác hành hạ sao?”

 

Bây giờ Kiều Nhã Linh là cái phao duy nhất mà Kiều Phương Ly có.

 

Cô ta vứt bỏ lòng tự trọng, cầu xin Kiều Nhã Linh cứu mình. Gương mặt Kiều Phương Ly trắng bệch như tờ giấy trắng, đầu tóc rối bù, trông cô ta vô cùng đáng thương.

 

Một Kiều Phương Ly ngạo mạn, coi trời bằng vung, cuối cùng lại trở nên hèn mọn hơn bao giờ hết. Kiều Phương Ly gần như quỳ mọp dưới chân Kiều Nhã Linh, cô ta túm lấy ống quần cô, sợ hãi van nài: “Em sẽ chết mất, em không thể chịu nổi, chị hãy cứu em đi!”

 

Kiều Nhã Linh rũ mắt nhìn Kiều Phương Ly, ánh mắt phức tạp. Kiều Phương Ly chưa bao giờ chịu gọi cô bằng chị, đến khi lâm vào bước đường cùng, cô ta mới bắt đầu biết điều, cuống cưồng cầu xin cô.

 

Tiếng “chị” của cô ta vô cùng chối tai, Kiều Nhã Linh trước giờ vốn không coi cô ta là chị em của mình. Kiều Nhã Linh có thể mặc kệ cô ta, nhưng cô ta lại nhìn Kiều Nhã Linh bằng đôi mắt khẩn thiết và hoảng sợ, khiến cô vô cùng khó xử. Chuyện mà Lão Cương bắt ép Kiều Phương Ly làm quả thực rất quá đáng, đến cô cũng thấy sợ.

 

Trong lúc Kiều Nhã Linh không biết làm thế nào thì Vũ Thế Phong đã đứng dậy, đạp Kiều Phương Ly ngã dúi dụi. Vũ Thế Phong lạnh lùng nói: “Biến ra chỗ khác, đừng có làm bẩn mắt cô ấy!”

 

Hai tay Vũ Thế Phong đút trong túi quần, anh ta chậm rãi bước đến chỗ Kiều Phương Ly đang nằm run lẩy bẩy. Vũ Thế Phong chùi giày lên quần con của Kiều Phương Ly, cô ta lập tức co rúm người lại. Vũ Thế Phong ngồi xổm trước mặt cô ta, nở một nụ cười dịu dàng đến đáng sợ: “Hạng người như cô không có tư cách để mở miệng cầu xin người khác. Đã bước vào nơi này thì hãy chấp nhận đi, hầu hạ đàn ông không phải nghề của cô sao?”

 

Vũ Thế Phong đứng dậy, nói với Lão Cương: “Chăm sóc cô ta cho tốt, nếu Kiều Nhã Linh chưa nói dừng thì không được phép dừng.”

 

Lão Cương cười đê tiện đáp: “Chuyện này cứ để tôi lo” – Nói rồi hắn ta quay sang nói với Kiều Nhã Linh – “Em gái, trò chơi này dành tặng cho em đó”

 

Vẻ mặt Kiều Phương Ly vô cùng kinh hãi, khiếp sợ nhìn mười người đàn ông trước mặt bắt đầu cởi áo. Kiều Phương Ly tuyệt vọng nhìn Kiều Nhã Linh, đáp lại cô ta chỉ là ánh nhìn thờ ơ không chút cảm xúc của Kiều Nhã Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK