Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186

 

Kiều Nhã Linh nhỏ giọng nói: “Tại sao?”

 

Đôi mắt anh tĩnh lặng như nước, nhìn cô đầy yêu thương. Kiều Nhã Linh bằng sự dịu dàng và đáng yêu của cô, bóng hình cô dần cắm rễ trong lòng anh.

 

Tình cảm nảy nở từng chút một, rồi giống như một đóa hoa nở rộ ngát hương. Cô đã chiếm trọn một phần quan trọng nhất trong trái tim anh, phải đến ba năm trước anh mới nhận ra điều đó.

 

Anh không quan tâm cô đối xử với người khác như thế nào, dù Tuyết Phi nói cô độc ác thâm hiểm anh cũng để ngoài tai. Người phụ nữ anh yêu, dù có làm ra chuyện tày đình, anh cũng nguyện thay cô gánh vác tất cả.

 

Kiều Nhã Linh vẫn lặng lẽ chờ anh trả lời, cô thực sự muốn biết lý do anh làm như vậy. Con người Hoàng Tuấn Khải vô cùng mâu thuẫn, bao năm nay cô vẫn chưa thể hiểu được anh. Nhiều lúc anh reo rắc trong lòng cô ảo tưởng, nhiều lúc thì anh nhẫn tâm đạp đổ chúng đi.

 

Anh giống như một làn khói trắng mỏng manh, có thể vươn tay với tới nhưng không thể nắm bắt.

 

Hoàng Tuấn Khải mở miệng, từng chữ vô cùng rõ ràng vang lên: “Bởi vì anh muốn cưng chiều em”

 

Kiều Nhã Linh mím môi, Hoàng Tuấn Khải vẫn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như nước. Cảm xúc trong lòng cô vô cùng hỗn độn, vẻ mặt Hoàng Tuấn Khải rất nghiêm túc, càng khiến cô trở nên rối bời hơn. Cô cụp mắt lại, không dám nhìn anh. Cô sợ mình sẽ đắm chìm trong sự ấm áp đó, ngày càng lún sâu hơn, để cuối cùng, người bị mắc kẹt lại chính là cô.

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn cô cúi đầu không nói chuyện, sắc mặt mất tự nhiên, thấp giọng cười một tiếng. Kiều Nhã Linh bị tiếng cười của anh làm cho đứng ngồi không yên, chỉ muốn nhanh chóng xuống xe, bộ dạng ngại ngùng bây giờ của mình khiến cô rất xấu hổ. Gương mặt Hoàng Tuấn Khải vui vẻ hiếm thấy, anh hỏi: “Em với Tuyết Phi làm sao lại gây chuyện với nhau?”

 

Kiều Nhã Linh nói: “Tôi đến sân bay để phỏng vấn, nhưng cô ta cứ khăng khăng là tôi bám theo anh”

 

Hoàng Tuấn Khải nhướn mày, thì ra cô đến sân bay để phỏng vấn.

 

Cũng phải, giờ cô đã là một phóng viên rồi. Kiều Nhã Linh tiếp tục nói: “Sau đó thì cô ta nói nhiều lời khó nghe, tôi không chịu được liền xô cô ta xuống hồ, vậy đ: Hoàng Tuấn Khải gật gù: “Cô ta bị vậy cũng đáng.”

 

Kiều Nhã Linh không nói gì, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.

 

Không khí giữa hai người hiếm khi thoải mái như bây giờ. Hoàng Tuấn Khải hơi ngả người về phía cô, vai anh chạm vào vai cô, Kiều Nhã Linh có chút mất tự nhiên. Cô không nhìn anh, quay sang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn chằm chăm một bên mặt trắng mịn của cô.

 

Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, để lộ cần cổ trắng nõn, nhìn xuống phía dưới có thể thấy dấu đỏ mờ ám ở cổ mà hôm qua anh đã để lại.

 

Mùi hương ngọt ngào của cô quanh quẩn nơi chóp mũi anh, ánh mắt Hoàng Tuấn Khải lộ ra chút thất thần, anh tham luyến hít vào một hơi.

 

Kiều Nhã Linh đột nhiên quay lại, lọn tóc của cô lướt trên gương mặt anh, có chút ngứa ngáy. Kiều Nhã Linh bây giờ mới nhận ra Hoàng Tuấn Khải gần như đã dựa sát vào người mình, cô nhíu mày nói: “Anh… anh ngồi dịch ra đi”

 

Hoàng Tuấn Khải nhìn cánh tai hơi ửng đỏ của cô, yết hầu trượt lên xuống, đôi mắt cũng hơi tối đi. Thế nhưng anh không có hành động gì cả, nghe lời cô ngồi dịch sang một bên. Hai người vừa mới thoải mái hơn một chút, anh không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên bình này. Dù sao được nhìn thấy gương mặt ngại ngùng của cô, anh cũng đã vô cùng mãn nguyện rồi.

 

Một lúc sau, Kiều Nhã Linh đột nhiên mở miệng: “Mà hôm nay anh đến sân bay làm gì thế?”

 

Hoàng Tuấn Khải bỗng trở nên trầm mặc, Kiều Nhã Linh quay lại nhìn anh, thấy vẻ mặt anh có chút biến đổi. Hoàng Tuấn Khải thấp giọng nói: “Anh đến tiễn Tuyết Loan về Anh”

 

Kiều Nhã Linh bỗng cảm thấy hối hận, đáng nhế cô không nên hỏi thì hơn. Ánh mắt cô thoáng buồn, cô bất giác cười tự giễu, không nói lời nào nữa.

 

Hoàng Tuấn Khải liếc nhìn cô, nét mặt Kiều Nhã Linh không có gì thay đổi, chỉ có điều sắc hồng trên gương mặt cô đã biến mất. Hoàng Tuấn Khải thu hồi ánh mắt lại, ngồi yên bất động.

 

Cả quãng đường sau đó hai người đều không nói một lời nào nữa, khi về đến nhà, Kiều Nhã Linh xuống xe, không nhìn Hoàng Tuấn Khải nói: “Cám ơn, tôi về đây”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK