Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35 Thanh mai trúc mã

Kiều Nhã Linh còn chưa xông vào, một giọng nói lười biếng tùy tiện ở đẳng sau vang lên.

“Chuyện gì mà ồn ào như vậy?”

Những người ở bên trong lập tức im lặng, sững sờ nhìn người xuất hiện ở ngoài cánh cửa. Kiều Nhã Linh sợ ngây người, đây không phải là thanh âm của nam diễn viên nổi tiếng Lương Thế Hào sao?

Trầm thấp, gợi cảm, êm tai.

Thật khiến người ta nghe mà rung động!

Thân ảnh cao lớn của Lương Thế Hào lướt qua Kiều Nhã Linh bước vào phòng, thờ ơ nhìn hai người vừa nãy còn đang tranh cãi nảy lửa giờ bỗng chốc không dám ho he tiếng nào. Kiều Nhã Linh trong lòng kích động vạn phần, đúng là người nổi tiếng có khác, so với trên màn ảnh thì ở bên ngoài anh tuấn hơn gấp vạn lần.

Ngoài Hoàng Tuấn Khải ra, Lương Thế Hào là người đầu tiên có vẻ ngoài khiến cô phải trâm trồ như vậy. Dáng người thon dài, gương mặt không đẹp theo kiểu mạnh mẽ góc cạnh mà các đường nét mềm mại hài hòa, nhưng không tạo cảm giác nữ tính mà rất hút mắt.

Kiều Nhã Linh vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn Lương Thế Hào, anh ta bước đến chỗ An Kỳ, hờ hững hỏi: “Hạ Mẫn, An Kỳ, hai người đang làm gì?”

Người trợ lý tên Hạ Mẫn kia lập tức thu lại dáng vẻ hung hăng ban nãy, gương mặt tỏ ra ủy khuất, rưng rưng nước mắt nói: “Anh Thế Hào, tôi chỉ là nhắc nhở An Kỳ một số chuyện, không ngờ cô ấy không tiếp thu ý kiến, lại còn ra tay đánh tôi. Anh xem bộ dạng của cô ta hung dữ như vậy, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi.”

An Kỳ không ngờ cô ta lại trở mặt nhanh như vậy, bộ dạng sống chết muốn đòi mạng cô ban nãy ngay lập tức có thể trở nên sợ sệt đáng thương. Khả năng diễn xuất của cô ta đáng ra nên làm diễn viên chứ không phải trợ lý!

“Cô đừng có mà ngậm máu phun người, cô góp ý cái gì cho tôi hả?

Rõ ràng đang mắng chửi bôi nhọ danh dự tôi, nói tôi quyến rũ Lương Thế Hào! Vừa nãy cô lớn giọng lắm cơ mà, giờ còn tỏ vẻ cái gì!” – An Kỳ không nể nang gì nói.

Hạ Mãn tức tối cãi lại: “Tôi nói không đúng sao? Cô lúc nào cũng quấn lấy Lương Thế Hào, cô không biết xấu hổ à? Tôi chỉ đang nhắc nhở cô nên biết giữ khoảng cách với anh ấy, nếu có tin đồn không hay thì người bị ảnh hưởng chỉ có Lương Thế Hào mà thôi”

Lương Thế Hào mở miệng ngắt lời: “Đủ rồi!”

Hạ Mẫn lập tức ngậm miệng lại, nhưng vẫn khó chịu nhìn An Kỳ. Nếu không phải Lương Thế Hào bỗng nhiên xuất hiện, cô ta nhất định sẽ trả cho An Kỳ một cái tát vừa rồi.

“Rốt cuộc chuyện là như thế nào?” – Lương Thế Hào cau mày hỏi.

An Kỳ lập tức lên tiếng: “Hôm qua trong buổi tiệc rượu tôi ngồi cùng với anh khiến cô ta không hài lòng, hôm nay tìm đến tôi để gây sự”

“Chỉ vậy thôi?” – Lương Thế Hào thờ ơ nhìn Hạ Mẫn, ánh mắt của anh khiến cô ta bỗng nhiên rét run.

“Không chỉ có vậy, An Kỳ rất nhiều lần đi cùng với anh, còn cố tỏ ra thân mật quá đà nữa. Tôi cũng chỉ là nghĩ cho anh, không muốn anh bị mọi người hiểu lầm là yêu đương với một nhân viên quèn” – Khí thế ban đầu của Hạ Mãn lập tức bị áp xuống, cô ta rụt rè nói.

Lương Thế Hào ngả người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, dáng người thong dong lãnh đạm, liếc mắt nhìn Hạ Mẫn: “Trợ lý của tôi đi cùng tôi có vấn đề gì à?”

Hạ Mãn lắp bắp nói: “Không phải… chỉ là một người trợ lý cũng không thể gần gũi với diễn viên của mình như vậy được”

Lương Thế Hào còn một người trợ lý lâu năm nữa tên Mai, không giống như An Kỳ, người phụ nữ đó rất quy củ và biết phép tắc. Gần đây Lương Thế Hảo liên tục xuất hiện cùng với An Kỳ, mà An Kỳ lại có nhiều hành động rất quá phận. Lúc thì cười đùa vui vẻ với Lương Thế Hào, lúc thì động tay động chân, khiến người khác nhìn không khỏi chướng mắt.

Kiều Nhã Linh ở bên ngoài nghe vậy thì ngạc nhiên, An Kỳ vậy mà lại là trợ lý của Lương Thế Hào. Cô ấy không hề đề cập chuyện này với Kiều Nhã Linh, cô còn tưởng cô ấy đang làm việc cho một nữ ngôi sao nào.

đó.

Lương Tuấn Khải nói: “Trợ lý của tôi, tôi chưa phàn nàn thì thôi, cần các người lên tiếng sao?”

Hạ Mẫn tái mặt, cô ta không ngờ Lương Thế Hào lại bênh vực An Kỳ, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Tôi không có ý gì cả, dù là trợ lý của anh đi chăng nữa, nhưng cô ta lại không hề biết thân phận. Những hành động của cô ta đối với anh là vượt quá ranh giới của một người trợ lý thông thường. Một người trợ lý đúng nghĩa chỉ nên hỗ trợ diễn viên của mình hết sức có thể, chứ không phải sấn tới quyến rũ, tỏ vẻ lắng lơ”

Không chỉ riêng Hạ Mẫn, rất nhiều người trong công ty nhìn ra cử chỉ khác thường của hai người họ. Kể cả có là trợ lý đi chăng nữa cũng không thể gần gũi quá mức như vậy được. Điều này khiến cho nhiều người rất không vừa mắt An Kỳ, cho rằng cô cố tình tiếp cận Lương Thế Hào.

Lương Thế Hào nhếch miệng cười, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Thế nào là vượt qua ranh giới, lắng lơ quyến rũ?”

Hạ Mãn bị anh nhìn có chút run rẩy, ngập ngừng nói: “Thì… tùy tiện đụng chạm vào anh, ngồi cùng anh trong bữa tiệc tối hôm qua, nhiều lúc còn cười nói thân mật với anh nữa. Rất nhiều người nhìn ra hành động khác thường của cô ta đối với anh. Anh Thế Hào, anh nên cẩn thận, đừng để cô ta giăng bẫy”

Lương Thế Hào cúi đầu bật cười, tiếng cười trầm thấp gợi cảm nhưng lại toát ra sự lạnh lẽo: “Ra thế, nhưng làm sao bây giờ, cô ấy là thanh mai trúc mã của tôi, chẳng nhẽ tôi phải tỏ ra lạnh nhạt với cô ấy sao?”

Hạ Mẫn không tin nổi vào tai mình, miệng hết đóng lại mở, không thốt ra được lời nào. Những người có mặt trong căn phòng này đều bị lời nói của Lương thế Hào dọa sợ, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài.

Kiều Nhã Linh che miệng kinh ngạc, cô cũng giống những người khác như nghe sét đánh ngang tai, vô cùng sửng sốt. Chuyện lớn như vậy mà An Kỳ lại chưa từng kể cho cô, có một thanh mai trúc mã đẹp trai như thế, lại còn là diễn viên nổi tiếng vạn người mơ. Nếu là người khác chắc đã hét lên cho tất cả mọi người biết rồi.

“Sao lại như thế được?” Hạ Mẫn kinh sợ nói.

An Kỳ sắc mặt vẫn bình thản đứng bên cạnh Lương Thế Hào. Cô và Lương Thế Hào đúng là anh em lớn lên từ bé. Nhà hai người họ ở trong cùng một khu phố, lại còn đối diện nhau. Tình cảm giữa họ vô cùng gắn bó, ngay cả khi Lương Thế Hào lên thành phố tham gia diễn xuất, họ vẫn thường xuyên giữ liên lạc. Cũng chính Lương Thế Hào là người giúp An Kỳ được làm việc ở Công ty giải trí LM.

Bữa tiệc tối hôm qua, bàn của Lương Thế Hào chỉ có những diễn viên nổi tiếng được ngồi. Lúc đó anh vì muốn trêu đùa nên đã bảo cô ngồi cùng mình, An Kỳ cũng không ngần ngại ngồi xuống. Nhưng không ngờ hành động này của họ trong mắt người khác lại biến tướng thành đủ kiểu mờ ám.

An Kỳ tiến về phía Hạ Mẫn, lạnh lùng hỏi: “Thế nào, giờ chúng tôi thân thiết cũng không thể nói là quá đà rồi chứ?”

Lương Thế Hào lên tiếng: “Tôi với Kỳ Kỳ trước giờ chính là như vậy đấy, các người không vừa mắt thì đừng nhìn! Sau này cô cẩn thận lời nói cho tôi, đừng có mà đổ tiếng xấu lên đầu người khác”

Lương Thế Hào vốn không muốn tiết lộ mối quan hệ giữa anh với An Kỳ vì sợ ảnh hưởng đến công việc của cô. Nhưng bị người ngoài hiểu lầm đến mức này, không thể im lặng không nói gì được.

“Trước khi nói người khác thân phận thấp kém, không phải cô cũng nên nhìn lại mình đi sao? Chỉ là một trợ lý mà dám mở miệng quát tháo ầmT trong công ty, cô chưa bị đuổi việc là may đấy!

Hạ Mẫn bị Lương Thế Hào nói như vậy thì sợ hãi cúi đầu, không dám nói một lời. Cô ta không thể ngờ được An Kỳ với Lương Thế Hào lại có mối quan hệ như vậy, giờ chỉ có thể thâm cầu nguyện trong lòng rằng Lương Thế Hào sẽ không vì chuyện này mà xử lý cô ta.

“Mau xin lỗi An Kỳ đi” – Lương Thế Hào nói.

Hạ Mẫn uất ức lên tiếng: “Nhưng… nhưng cô ta còn đánh tôi một cái, không phải người quá đáng mới là cô ta sao?”

Lương Thế Hào lạnh lùng nói: “Cô mở miệng làm nhục người khác, hết nói cô ấy lẳng lơ lại quyến rũ tôi trong khi cô ấy vốn chẳng làm gì cả.

Vì cô mà An Kỳ phải mang tiếng xấu, đánh cô là còn nhẹ đấy!”

Hạ Mẫn trong lòng không phục, nhưng lại không dám mở miệng phản pháo. Cô ta tức giận nhưng lại không làm được gì, chỉ có thể thâm chửi rủa An Kỳ. Cô ta nhỏ giọng nói “xin lỗi” rồi tức tốc bỏ đi.

An Kỳ nhăn mặt với Lương Thế Hào: “Hung dữ quá đi.”

Lương Thế Hào bật cười, búng trán An Kỳ: “Không phải em rất thỏa mãn sao?”

Hai người cười nói một hồi An Kỳ mới nhận ra Kiều Nhã Linh đang lấp ló ở cửa, tươi cười chạy đến chỗ cô.

“Cậu đến rồi à? Mau vào đây đi!”

Kiều Nhã Linh vẫn còn bị một màn vừa rồi làm cho choáng váng, cô hết nhìn An Kỳ rồi lại nhìn Lương Thế Hào. Đôi mắt đào hoa của Lương Thế Hào khế liếc về phía cô, mỉm cười, tim Kiều Nhã Linh nảy lên một cái. Trời ạ, có đại thần ở đây, ai có thể giữ được lý trí kia chứ!

Ánh mắt Kiều Nhã Linh nhìn chằm chäm An Kỳ, như muốn hỏi cô ấy chuyện này là thế nào.

An Kỳ cười nói: “Giới thiệu với cậu, đây là Lương Thế Hào, là thanh mai trúc mã của tớ”

Lương Thế Hào đứng lên mỉm cười lịch sự đưa tay về phía Kiều Nhã Linh: “Xin chào, cô là bạn thân của Kỳ Kỳ phải không?”

Kiều Nhã Linh cảm thấy lòng bàn tay túa ra mồ hôi, vội vàng bắt tay với Lương Thế Hào.

là Kiều Nhã Linh”

Lương Thế Hào để hai người có không gian riêng nói chuyện, anh lùi về một góc đọc kịch bản. Kiều Nhã Linh vẫn không rời mắt khỏi Lương Thế Hào, lần đầu tiên gặp người nổi tiếng ở cự ly gần như vậy, cô không khỏi kích động.

Kiều Nhã Linh trừng mắt nói với An Kỳ: “Cậu được lắm! Chuyện này mà cũng dám giấu tớ.”

An Kỳ cười hì hì: “Sợ cậu sốc thôi”

Kiều Nhã Linh gật gù: “Quá sốc ấy chứ, ai mà ngờ được cậu vậy mà lớn lên cùng Lương Thế Hào kia chứ!”

An Kỳ lườm cô: “Cậu hơi coi thường tớ rồi đấy!”

Hai người bật cười ha hả, Kiều Nhã Linh bắt An kỳ kể chuyện của cô ấy với Lương Thế Hào cho mình. Hai người nói chuyện quên trời quên đất, Lương Thế Hào ngồi một bên lắc đầu mỉm cười nhìn hai cô gái vui vẻ tán gẫu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK