Bắt nạt nữ hầu.
Trời sinh tính tình anh ta đã lạnh nhạt, vô cùng biếng nhác, trực tiếp phớt lờ mọi chuyện đang phát sinh ở bên ngoài, từ từ ngồi trong xe mà đi vào phía trong.
Lúc đi qua cảnh tượng thê thảm kia, từ chiếc gương chiếu hậu, thiếu tướng đã thấy được một đồ vật rơi từ trong vạt áo của cô gái ra ngoài.
Phút chốc, trong đôi mắt của thiếu tướng đã hiện lên một luồng sáng, có thể nói là sáng ngất đất trời.
"Dừng xe!"
Giọng nói của vị thiếu tướng này rất nhẹ, so ra còn dịu dàng, nhẹ nhàng hơn cả phụ nữ.
Vậy mà lại khiến cho tài xế không có cách nào để phản kháng, nhanh chóng dừng xe.
Thiếu tướng không xuống xe, chẳng qua chỉ kéo cửa sổ xuống, một đôi mắt dịu dàng êm đềm như đôi mắt của một cô gái, lại cẩn thận nhìn về phía món đồ kia.
Vị thiếu tướng ấy vẫn không hề cử động, nhưng trong khoảnh khắc đó, tài xế bên cạnh có thể cảm nhận được rõ ràng luồng không khí bên trong xe đang bị ép đến cực độ.
"Từ Ngang, đi ngăn không cho tiểu thiếu gia làm loạn."
Tài xế Từ Ngang hơi ngẩn người một chút, vị thiếu tướng từ trước đến nay không thích xen vào chuyện khác, sao trong lúc bất chợt lại thay đổi vậy?
Chuyện tiểu thiếu gia bắt nạt nữ hầu không phải là mới một hai ngày, anh ta đã thấy không dưới mấy mươi lần, những cô gái bị tiểu thiếu gia hành hạ đến chết cũng không biết bao nhiêu mà đếm, vì sao hết lần này tới lần khác, lần này thiếu tướng lại quan tâm?
Nghĩ thì như thế, nhưng tài xế Từ Ngang vẫn nhanh chóng gật đầu, lên tiếng: "Vâng."
Sau đó xuống xe, đi về nơi hỗn loạn kia.
Dù sao cũng là tài xế của thiếu tướng, Từ Ngang chỉ cần vài ba lời đã hoá giải tình cảnh nguy nan của Chung Tình, dù tiểu thiếu gia vô cùng khó chịu nhưng cũng không dám đác tội với chú của mình, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, mang theo người, tức giận đùng đùng rời đi.
Chung Tình thở phào một hơi, sau khi qua khỏi cơn sợ hãi, vội vàng đứng dậy, cũng lảo đảo ngả nghiêng chạy theo.
Thiếu tướng ngồi bên trong xe nhìn theo bóng lưng của cô gái, ánh mắt như trăng như gió có phần hơi sửng sốt.
"Đây là đồ mà cô ta đã làm rơi."
Từ Ngang hiểu được ý của thiếu tướng, nhặt thứ mới vừa rơi khỏi đống quần áo xốc xếch của Chung Tình lên.
Anh nhận lấy, đó là một chiếc khăn tay vuông, trong đôi mắt đen nhánh thoáng hiện chút vẻ vui mừng.
..........
Quê nhà.
Trong sân của thiếu tướng.
Một thân cây trụi lủi không có nổi một đoá hoa.
Chỉ có một hồ nước lớn lẳng lặng chảy xuôi, trong hồ còn có hình ảnh một toà nhà.