Chung Tình không có lắc đầu, cũng không có gật đầu, cô chỉ nhìn chằm chằm Dịch Giản, ai ngờ giây tiếp theo, Dịch Giản lại đột nhiên đứng dậy, cúi đầu, nhìn Chung Tình, âm điệu âm trầm: “Nhắm mắt lại.”
Chung Tình không có nhắm lại, ngược lại mở mắt đến lớn nhất, sáng ngời có thần.
Lúc này trên mặt Dịch Giản, nhìn không ra hỉ nộ ái ố gì, chỉ im lặng đi theo đối diện ánh mắt của cô, sau một lúc lâu, anh mới cúi người xuống, hai tay chống đỡ ở hai bên ghế sô pha của cô, hình thành nửa vòng vây, ngăn cách tràng diện máu tanh nơi Từ Ngang và Ngụy Phong.
Lúc này Chung Tình mới chậm chạp hiểu được Dịch Giản bảo cô làm cái gì, cô theo bản năng muốn nhắm hai mắt lại, lại nghe được bên cạnh truyền đến từng trận tiếng la tê tâm liệt phế, gọi đến trong lòng cô run sợ, toàn thân co rúm lại.
Dịch Giản quay đầu, nghiêng mắt nhìn cảnh tượng bên cạnh một cái, thản nhiên mở miệng: “Đi chặn miệng anh ta lại cho tôi!”
Lập tức, qua khoảng một phút đồng hồ, toàn thế giới liền một mảnh im lặng.
Chung Tình muốn mở to mắt, ai ngờ lúc này Dịch Giản lại cởi áo khoác tây trang ra, lập tức che lên mặt Chung Tình.
Trong nháy mắt, trước mắt Chung Tình, đó là một mảnh tối đen, buồn bực đến cô có chút không thở nổi.
Nhưng giây tiếp theo, cô liền nghe được một trận âm thanh huyết nhục rơi và xương cốt gãy lìa.
Một chút, một chút, như là đến từ chính địa ngục.
Tâm Chung Tình, cũng chợt run rẩy len theo.
Hơn nữa ngày, cô mới như là nghĩ tới cái gì, vươn tay, chậm rãi kéo tây trang Dịch Giản đặt ở trên đầu mình xuống dưới.
Cánh môi của cô, mím gắt gao, gắt gao, hơn nữa ngày, mới có dũng khí, mở mắt.
Nhìn thấy chính là hình ảnh thiếu tướng tháo rơi tứ chi của Ngụy Phong.
Hơn nữa, miệng Ngụy Phong bị chận.
Hoàn toàn không phát được chút tiếng la nào.
Anh ta đau chết đi sống lại, sắc mặt đều tái nhợt, rượu cũng lập tức tan thành mây khói.
Chung Tình rùng mình một cái, lại nhìn thấy Dịch Giản đột nhiên vươn chân, hung hăng dẫm nát trên hai tay Ngụy Phong, chỉ nghe được một tiếng răng rắc, liền biết, xương cốt ngón tay kia, cũng đều bể nát rồi.
Chung Tình rùng mình một cái, toàn thân sợ hãi muốn chết.
Cô ngồi ở chỗ này, ra một thân mồ hôi, cũng phải là nóng, mà là mồ hôi lạnh.
Hơn nữa ngày, cô mới cứng ngắc đứng lên, muốn lên tiếng ngăn cản thiếu tướng, nhưng một câu cũng không phát ra được, mục đích của cô là nhằm vào Hà An Viện, cô muốn kiềm chế Ngụy Phong.