Nhưng, giấc mộng này, lại vĩnh viễn đều không thể thực hiện.........
Thời điểm kia, cô ấy nhắm mắt lại, tựa vào bờ vai anh, nhỏ giọng lẩm bẩm nói những lời này.
Anh nghiêng đầu, vừa lúc dưới ánh trăng lãnh đạm, nhìn thấy gương mặt của cô, an bình mà lại thanh thản.
Nhưng, ngón tay cô, rõ ràng là run nhẹ, lông mi cũng hơi rung động theo.
Anh nhìn thật lâu, thật lâu, rốt cuộc thấy được một giọt nước mắt, từ khóe mắt phải của cô, chậm rãi lăn dài, từ gò má cô, chảy vào bên trong tai.
Nhiều năm như vậy, giống như dòng nước, thong thả lướt qua.
Anh cũng chưa từng quên lúc cô nói câu nói kia, rõ ràng bi ai như vậy, lại xử sự chẳng hề để ý.
Thật không dám giấu diếm, lúc ấy anh đau lòng.
Đối với một người đàn ông mà nói, có lẽ, lúc đau lòng vì một người phụ nữ, mới chân chân chính chính bắt đầu yêu thương.
Cũng chính là từ thời điểm đó, anh vẫn còn là thiếu niên, liền nhận định người phụ nữ kia.........
“Cậu có biết vì cái gì tôi ở Anh quốc không tốt nghiệp đại học, lại đột nhiên về nước không?”
“Bởi vì......... Tôi nhìn thấy Tân Văn Báo Đạo đưa tin.”
Lúc ở nước ngoài, anh mỗi một ngày đều mua Tân Văn Báo Đạo trong nước xem......... Chú ý thế cục trong nước, kỳ thật chủ yếu vẫn là xem, tình hình thành phố X.
Vua nào triều thần nấy.
Trong nước loạn thành một đống, hôm nay ta chiếm cứ một phương, ngày mai có thể đã phải chết!
Cho nên, không ai, thật sự có thể chiếm lấy một chỗ, vững vàng bất động.
Lúc ấy, nguyên soái thành phố X, đó là lão gia của Chung gia, cha Chung Tình.
Đức cao vọng trọng.
Không ai sánh kịp.
Chính là, đáng tiếc, ánh mắt thiển cận, không có ý thức, nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Quá mức khinh thường.
Chung quanh đã có người muốn lặng lẽ liên thủ, mưu kế đạt thành, chỉ cần thời gian chín muồi, đó là ngày diệt vong của thành phố X cùng Chung gia!
Bạc Địch, Tần Diệp, Dương Đình bọn họ cũng không biết anh mỗi ngày cầm báo chí rốt cuộc xem thứ gì, chỉ thấy anh lúc học qua quân sự, đối với những thứ này cảm thấy hứng thú.
Lúc đó, có một khoảng thời gian, anh đều nghiên cứu địa hình thành phố X, quan sát động tĩnh chiến loạn.
Bạc Địch có một ngày đột nhiên vô tình xem lướt qua báo chí, thản nhiên nói một câu:“Chung gia sắp xong đời rồi......... Thực đáng tiếc......... Tuy rằng là nhất đại nguyên soái, dũng cảm hung mãnh, nhưng quá mức tự phụ, không có đầu óc!”