Cho dù trên đời thật sự có thần tiên, cũng không thể trả lời.
Lòng người khó lường, dị thường thiện biến.
Lại có ai, có thể thật sự nhất thành bất biến?
==============================================================
Yến hội tan, đêm cũng khuya.
Đông viện bừa bãi, có nha hoàn thu dọn.
Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, đương nhiên Chung Tình đã sớm bị Dịch Giản kéo vào phòng tân hôn.
Trong phòng tân hôn, Dịch Giản và Chung Tình ngồi đối diện nhau, ánh sáng đỏ lay động, nhảy lên, nét mặt hai người cũng theo đó mà từ nhu hoãn trở nên sinh động.
Thời gian không còn sớm hai người rửa mặt, Dịch Giản liền vươn tay, đứng dậy, bế cô lên, chậm rãi đặt ở trên giường.
Anh vươn tay, bắt đầu động thủ cởi áo.
Chung Tình cầm quyền, hơi căng thẳng, hơi thở cũng dồn dập theo.
Lại còn nhỏ giọng nói: "Thiếu tướng, để em làm..."
Xuất giá tòng phu, thuận theo, nghe theo, phục tùng.
Nữ tử, hầu hạ phu quân, là thiên kinh địa nghĩa.
Động tác Dịch Giản dừng một chút, nhưng cũng không từ chối, đỉnh đạc nằm ở trên giường, trợn tròn mắt, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, trong mắt mang theo ý cười.
Chung Tình ngồi dậy, vươn tay, cởi khuy áo của anh.
Dịch Giản lại khăng khăng nhìn chằm chằm động tác của cô, cô cô căng thẳng, ngón tay khó tránh khỏi vụng về, nhiều lần cũng không giải được, thậm chí, cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh từ ngón tay mình, nó cực nóng, nóng tới khiến cô không được tự nhiên.
Chung Tình nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Thiếu tướng... Anh nhắm mắt lại!"
Dịch Giản tiếp tục nhìn chằm chằm cô, Chung Tình buồn bực, vươn tay, tóm lấy chăn, che khuất ánh mắt anh.
Sau đó nhanh nhẹn cởi quần áo anh ra.
Lúc này mới đứng dậy, buông màn che xuống.
Chậm rãi cởi bỏ nút áo mình.
Quần áo, cởi ra từng chiếc một.
Nhẹ cởi quần áo, một mảnh kiều diễm.
Anh sớm đã xốc chăn lên, liều chết nhìn chằm chằm một màn như vậy.
Toàn thân như bắt lửa khó chịu không thể tả.
Không nhịn được kêu rên một tiếng.
Chung Tình nghe tiếng vang, quay đầu, xấu hổ, anh lại có thể, cứ thế dòm ngó cô cởi quần áo từ đầu tới cuối.