Cũng trong nháy mắt nhiệt độ cả gian phòng dần dần tụt xuống lại tụt xuống.
Đó là một loại coi khinh một kiểu đạm bạc.
Hà An Viện gần như đứng không vững, cô cảm thấy mình muốn chết rồi... Sắp chết rồi...
Đáy lòng cô, tâm ma trong đó như dựng dậy.
"Thiếu tướng... Anh... Thật sự muốn lấy vợ sao? Cô dâu, là ai đấy?"
Hà An Viện đã biết rõ còn cố hỏi, cô cười thảm đạm như vậy, yếu ớt như vậy, giống như đáy lòng còn mang chút hy vọng, nhẹ giọng nói: "Đẹp không? Danh môn khuê tú nhà ai?"
Cô hỏi rất nhiều.
Dịch Giản lại không rên một tiếng.
Trái lại một bên một bên bĩu môi, nghiêng đầu, ung dung nhìn Hà An Viện, lại nhìn nhìn Dịch Giản, chậm rãi mở miệng, giọng điệu mềm nhũn, tỏ hết vẻ hồn nhiên.
"Thiếu tướng... Hà tiểu thư đang nói chuyện với anh kìa."
Tính tình Dịch Giản không thay đổi, người ngoài nói chuyện với anh, nếu anh không thích không thèm để ý, thi có hỏi cả ngày anh cũng chẳng thèm bố thí một chữ.
Nhưng mà Chung Tình lại khác.
Trong trời đông đầy tuyết ngày ấy, cô nói giọng anh dễ nghe, người quen phớt lờ bất hảo với người khác, nhưng mỗi lần cô mở miệng, thì anh đều sẽ đáp lại một câu hoặc ngắn hoặc đơn giản.
Giờ cũng vậy, ngay khi Dịch Giản nghe giọng của cô, lập tức xoay đầu, ánh mát nhìn Chung Tình chuyển từ lạnh sang ấm, khẽ gật đầu, còn kèm theo: "Ừ."
Sau khi nói xong, anh lại vẫn như cũ sóng nước chẳng xao, không hề có ý muốn nhìn Hà An Viện, cũng không nói chuyện với cô ta.
Tự nhiên là Chung Tình sẽ không buộc Dịch Giản nói chuyện với Hà An Viện, cứ thế lờ đi, đáy lòng cô giờ đang rất vui, hiện tại, cô đã giẫm lên người cô ta một cước, nhìn cô ta đau khổ, cô âm thầm thề, lúc nào cô cũng nhớ rõ cô ta thiếu cô một mạng, ẩn mình quay về, đương nhiên cô sẽ không cho cô ta chết dễ dàng như vậy, nhất định cô phải hành hạ cô ta một trận.
Hai tay Hà An Viện nắm chặt lan can thang lầu, cô cảm thấy sức nặng toàn thân cô đều giao cả vào lan can lạnh lẽo vô tình này rồi.