“Tôi không muốn biết chuyện của các người, Trác Nhiên muốn cưới ai thì cưới, muốn yêu ai thì cứ yêu, nhưng đừng để cho tôi biết, còn cô, cô về sau là tốt là xấu, cũng đừng để tôi biết!”
Thanh âm Chung Hân, bình tĩnh mà lại nhẹ nhàng, từng chữ đều rõ ràng, mang theo một loại cảm giác mạch lạc mà lại cứng ngắc không dễ dàng tha thứ.
Chung Hân lúc này đây là thật.
Chung Tình cũng thật sự bị sợ hãi, cô căn bản không biết, lúc này đây cùng Chung Hân gặp lại, lại nhận được kết cục như vậy!
Cô một câu cũng nói không nên lời, chỉ nghe thấy chị Hai nói với cô, cũng không muốn nhìn thấy cô!
Cô biết, việc này, chính mình thật sự vô tội, nhưng nếu không có cô, sẽ không thể thương tổn chị Hai!
Đều là sự xuất hiện của cô, mới làm cho chị Hai bị tổn thương lớn như vậy!
Chung Tình một câu để nói đỡ cho bản thân, đều nói không được, chỉ có thể như một đứa ngốc đứng ở nơi đó, không thể nhúc nhích.
Chung Hân nhìn dáng vẻ tội nghiệp này của Chung Tình, như là bị ủy khuất rất lớn, một bộ cô độc không biết làm sao, đáy lòng bắt đầu đau!
Cô không muốn thấy nhất chính là dáng vẻ cô như vậy!
Cô cảm thấy tim mình như mềm nhũn ra, cô chỉ vào cửa, cương quyết, hổn hển hô:“Cô đi ra ngoài cho tôi.........”
Chung Tình không hề động.
Vẫn không biết làm sao nhìn cô.
Luống cuống như mất đi toàn thế giới, giống như một đứa bé tội nghiệp.
Chung Hân vươn tay, cầm chén trà bên cạnh, quăng ngã về phía cô.
Chung Tình vẫn không hề động, nhìn chén trà, bay về phía mình.
Trong đầu óc cô, lảo đảo đều là một ý nghĩ, chị Hai cô, hiện tại không cần cô.........
Lòng cô dâng lên một loại sợ hãi thật lớn, một loại cảm giác khủng khiếp giống như trên thế giới này, đối với cô mà nói, không có nửa điểm ấm áp.
Cô khó chịu toàn thân bắt đầu rung rung, cô chưa bao giờ bất lực như vậy, chị Hai cô, là người cho tới nay cô luôn dựa vào, hiện tại cư nhiên không cần cô.........
Chị Hai đều dịu dàng với cô, che chở cô, hiện tại, cư nhiên nói với cô, không cần cô nữa.........