Cổ họng Dịch Giản giật giật, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, thật lâu, mới đứng lên, anh lúc này mới rời đi.
Đi vài bước, giống như là muốn cái gì, lại không quay đầu lại, đưa lưng về phía bọn họ, nói một câu: "Sau đó, ta rút quân về trong."
Đại phu nhân kinh ngạc, Thiếu tướng đi nơi nào, cũng không hướng về phía bà mà nói, mơ hồ lại giống như là đoán được cái gì, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu tướng...... Có phải hay không xảy ra chuyện lớn gì? Lúc nào thì trở lại?"
"Không biết." Giọng của Dịch Giản rất nhẹ.
Chung Tình chẳng biết tại sao, cảm thấy đáy lòng co rụt lại, tựa như là có chút đau.
"Cho nên...... Dịch Hân cùng Tiểu..." Giọng của Dịch Giản lại một lần ở dừng lại, cho tới nay, anh cũng là người bình tĩnh như thế, mà hôm nay, cũng là lần thứ hai, thiếu chút nữa không khống chế được tâm tình: "Chung... Tiểu thư, tôi sẽ không trở lại."
Nói như vậy, liền cất bước, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Bước đi của anh rất nhanh, giống như là muốn vứt đi cái gì đó.
Từ Ngang vội vàng đi theo.
Chung Tình đứng ở nơi đó, nhưng không biết vì sao, nhìn bóng lưng của bọn họ, hoảng hốt, phảng phất là từ đó về sau, thật...... Không bao giờ... sẽ thấy nữa.
Đại phu nhân ngược lại nói mấy câu: "Thiếu tướng có phải hay không trong quân đội xảy ra chuyện gì? Thời gian trước, cũng vẫn không trở về nhà họ Dịch, hai tháng gần đây lại ngược lại thường ở lại Dịch gia, lúc đi, chưa bao giờ chào hỏi, nay thế nào chào hỏi như vậy, chẳng lẽ không có ý định trở về?"
Chung Tình không lên tiếng, trái tim của cô, trong khoảnh khắc đó không khỏi chứa nhiều cảm xúc, khiến cô không thể hô hấp, cơ hồ không thể đứng vững.
"Chung Tình, Thiếu tướng đồng ý chuyện này, vậy thì tốt rồi, chúng ta đi chọn ngày hoàng đạo rồi giải quyết chuyện với Dịch Hân, nói như vậy, đứa bé sinh ra, có thể nhận tổ quy tông rồi."
Chung Tình ngơ ngác đứng ở nơi đó, căn bản không biết đại phu nhân đang nói cái gì.