Cô vẫn thực sự bình tĩnh, không có gì tranh cãi, cũng không có gì vùng vẫy, cam chịu số phận.
Thua chính là thua!
Thua đến cuối cùng, cô nghĩ chính mình thật sự có thể tê tâm liệt phế đối với Chung Tình, đem chuyện Chung Hân, đều muốn nói ra.
Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Thiếu tướng, đáy lòng vẫn là yếu lòng......... Không vì cái gì khác, chỉ là nghĩ, không thể thật sự làm cho người đàn ông mình yêu thương, kết thêm thù hận với mình.
Kỳ thật, cô có nghĩ tới, nếu không chiếm được tình yêu của Thiếu tướng, nếu bị anh hận suốt đời suốt kiếp, cũng tốt.
Ít nhất, trong lòng anh, có thể rõ ràng có cô, nhớ kỹ đến cô.
Nhưng......... Cô lại cảm thấy, đôi khi, ta đôi khi thật sự làm một việc, lúc bị người đàn ông ta yêu hận thật sâu, ta sẽ phát hiện, kỳ thật, không bằng làm cho anh ta không hận sẽ thoải mái hơn.........
Bởi vì, anh ta nhìn ánh mắt ta, không phải lạnh nhạt, mà là sắc bén......... Tùy thời đều có thể đem sinh mệnh ta, lăng trì!
“Hà tiểu thư.........” Từ Ngang mở miệng, ngữ điệu vẫn mang theo một phần tôn kính, đôi mắt anh, trực tiếp nhìn Hà An Viện, nói:“Tôi thay Thiếu tướng đến thăm cô.”
“Đến thăm tôi?”
Hà An Viện nhếch mép, sâu kín cười cười, khóe mắt mang theo một chút cảm xúc như rưng rưng nước mắt.
Một góc sáng của phòng khách rộng lớn, Tiểu Vân co rụt thành một đoàn, miệng còn thì thào nói nhỏ:“Không phải ta hại chết tiểu thiếu gia, không phải ta......... Ta chỉ là dựa theo ý của tiểu thư đi làm......... Không phải ta, không cần tìm ta lấy mạng.........”
Cũng không biết vì sao, Tiểu Vân nói như vậy, trong căn phòng này, lại đặc biệt chói tai.
Từ Ngang không nói gì.
Hà An Viện thật chậm rãi quay sang, nhìn Tiểu Vân trong góc phòng, ánh mắt mang theo một chút hâm mộ.
Cô thật sự thực hâm mộ cô ấy......... Có thể bị dọa đến mức điên, dọa đến mức ngốc......... Mà cô, liều mạng muốn mình điên, muốn mình ngây ngốc, đều làm không được.........
“Muốn đến thì sẽ đến......... Tôi còn nghĩ Thiếu tướng sẽ đích thân xuất hiện trước mặt tôi........ Đích thân kết liễu tôi a! Dù sao tôi làm nhiều việc như vậy, trong lòng anh ấy, hẳn là hận tôi đến chết mới đúng!”
Hà An Viện si ngốc cười cười, sau đó liền lạnh nhạt đứng lên, nhìn Từ Ngang.