Cánh tay cô rất nhỏ, rất mềm mại, quấn quanh cánh tay anh, anh như ngửi được hương thơm thoáng qua của cô, cũng cảm giác được bộ ngực mềm mại của cô đang dán sát vào cánh tay mình.
Dịch Giản cảm thấy yết hầu nóng lên, quay đầu, lạnh nhạt nói với Từ Ngang: "Không cần chờ tôi, đi trước."
Từ Ngang gật đầu, đáp lại một câu, liền rời đi.
Lúc này Dịch Giản mới liếc mắt nhìn Chung Tình, dưa cô vào trong.
Bên trong trang hoàng tráng lệ, như một tòa thành.
Rất yên tĩnh, không có quá nhiều người tồn tại.
Rất nhiều người nhìn thấy Dịch Giản, vội vàng cúi đầu, mở miệng gọi: "Dịch tiên sinh..."
Dịch Giản nhận thấy cô đang căng thẳng, vươn tay, vỗ vỗ tay nhỏ đang nắm cánh tay mình, khẽ vỗ về: "Không có việc gì."
Sau đó, Dịch Giản gật gật đầu, có người hầu mang bọn họ lên lầu.
Trên lầu đều là phòng riêng, Dịch Giản dẫn Chung Tình tìm một gian, đi vào.
Bồi bàn đứng ở một bên, cung kính hỏi: "Dịch tiên sinh, xin hỏi cũng như mọi ngày phải không ạ?"
"Ừ." Dịch Giản đáp lại một câu, cũng không nói nữa.
Bồi bàn rời đi, chỉ chốc lát sau, có người bưng, trên đặt hai cốc sứ, trong đó có rót cà phê.
Phong cách phương tây thuần chất.
Chung Tình từng uống qua một lần, chỉ có điều lúc ấy cũng là người khác đưa đến nhà, sau khi chế biến, lại phát hiện, thứ này cực kỳ đắng, không dễ uống tí nào.
Dịch Giản bưng một ly, đưa cho Chung Tình.
Chung Tình vươn tay ra tiếp, nhưng ngón tay lại run rẩy, cầm không chắc ly coffee tuột khỏi tay rơi xuống, Dịch Giản đỡ lấy, nhưng cũng có không ít giọt coffee nóng bỏng vẩy ra.
Dịch Giản ngồi rất gần Chung Tình, cà phê đổ xuống quần tây của anh.
Chung Tình bối rối, không để ý có chỗ nào không đúng, vội vã cầm khăn tay, cúi đầu lau sạch.
Động tác của cô rất hỗn loạn, như sợ Dịch Giản tức giận vậy, trong miệng cũng liên tục áy náy: "Thực xin lỗi, thiếu tướng, tôi không cố ý, tôi.... "
Dịch Giản không hé răng, vẻ nồng nhiệt trong ánh mắt lại đậm hơn, nhìn xuống mái tóc cô.