Cô sợ...... Sợ thời gian lâu dài, ngày dài, anh thật sự sẽ quen một người phụ nữ khác.
Đã từng, cô lấy lòng anh, đó là bởi vì, cô sợ mình thất sủng, sợ chết, sợ sống chưa đủ tốt, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới sợ anh không yêu cô...... Nhưng cho tới bây giờ, cô cảm nhận được sự khổ sở trong lòng mình, hiểu bản thân đã không còn cách nào để lừa gạt mình nữa rồi.
Nhất định cô phải đối mặt với việc, cô đã hoàn toàn yêu anh!
Cô yêu anh...... Phần tình yêu này đã sớm bắt đầu từ khi anh lần đầu tiên nhìn thấy cô, bắt cô nhất định tham gia tiệc gia đình nhà họ Dịch, đã sớm bắt đầu khi cô nhìn anh ngồi trên kiệu mề, đi tới trước mặt cô, tặng cho cô một ánh mắt ấm áp như được cất giấu trong băng, thần không biết, quỷ không hay, anh bắt đầu đâm chồi trong thế giới của cô!
Mỗi ngày khi cô viết nữ giới đều vô cùng hoảng hốt, viết hồi lâu, cúi đầu, lại thấy tràn đầy trên tờ giấy, đều là Thiếu tướng, Dịch Giản, Dịch Giản, Thiếu tướng...... Hai tên này ở dưới ngòi bút của cô, không ngừng hiện lên, sau đó cô sẽ bắt gặp những giọt nước mắt của mình rơi xuống.
Làm sao bây giờ...... Cô rất nhớ anh...... nhớ đến mức như sắp không thể thở nổi.
Làm sao bây giờ...... Cô không muốn làm khó anh...... Vì cô, nếu anh thật sự trở mặt thành thù cùng đại phu nhân, vì cô, anh có lỗi với người anh đã chết, đáy lòng của cô, cũng sẽ cảm thấy đau đớn.
Đủ loại cảm xúc chất đống trong trái tim của cô, trong nháy mắt, lại khiến cô không biết như thế nào cho phải!
Cô đổ dồn mọi hi vọng cho Thiếu tướng, mong mỏi anh có thể sớm mang cô ra ngoài, nhưng là, một ngày, một ngày, cô phát hiện, cô và anh lại chỉ có thể nhìn nhau như vậy.
Đang lúc Chung Tình suy nghĩ lung tung, lại nghe được cửa ngoài truyền tới giọng của Tử Uyển: "Thiếu tướng phu nhân, đại phu nhân gọi cô đến tiền thính......"
Chung Tình buông bút, giơ tay lên chậm rãi lấy giấy, từ từ đặt trong vạt áo của mình, cô nghĩ, những thứ nữ giới này, dù có sao chép một tháng, chưa cần nói tới viết sai, cô cũng cảm thấy khá khó khăn!
Chung Tình chậm rãi đứng lên, cô biết, nhất định là anh lại tới...... bước chân của cô đi có chút gấp gáp, không thể chờ đợi để gặp được anh.