Dựa vào cái gì, Chung Tình cô ta lại có thể dễ dàng tìm được một người đàn ông tốt......... như thế làm chồng?
Hà An Viện vươn tay, muốn cởi mở quần áo của anh, cô ta biết, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, tuyệt đối không thể bỏ qua, tuyệt đối không thể!
Anh vẫn trầm tĩnh đạm như nước như cũ, giống như cô ta hoàn toàn không tồn tại.
Cô ta không biết anh nhắm mắt lại, rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Cô ta chỉ biết là, chính mình hiện tại, phải triệt triệt để để nắm được anh.
Nhưng, trong nháy mắt ngón tay cô ta cởi mở nút quần áo của anh quần áo ra, anh đột nhiên mở mắt, đáy mắt một mảnh thâm thúy, mang theo vài phần ánh sáng, bắn về phía cô ta.
Trong lòng Hà An Viện thất kinh, đột nhiên cảm giác được cái trán của mình, bị một thứ gì đó lạnh như băng, đen như mực để lên rồi.
Cô ta cố gắng mở to mắt nhìn.
Mới phát hiện, lại là một khẩu súng lục.
Cô ta quên......... trên người anh, có trang bị súng.
Cô ta chậm chạp không chịu động, chỉ cảm thấy cõi lòng tan nát thành một mảnh.
Anh thật sự sẽ giết mình ư?
Cô ta không hề động, anh lại đã đẩy cô ta ra, ánh mắt nhìn cũng không có liếc mắt nhìn cô ta một cái, chỉ thản nhiên hạ mệnh lệnh: “Đi ra ngoài!”
Hà An Viện không hề động, anh nhịn không được ấn cò súng xuống.
Nếu cô ta không đi, anh thật sự sẽ nổ súng!
Thân mình Hà An Viện run lên, cô ta mở miệng ra, muốn nói chuyện, nhưng lại cảm thấy có tức giận, ở đáy lòng của mình, vẫn luôn mãnh liệt, cô có chút kích động, một ít cảm xúc cực kỳ không cam lòng, ở trong nháy mắt đó, nhanh chóng thiêu đốt, nổ mạnh.
Cô ta cảm thấy, bản tính của mình, muốn bộc lộ ở trước mặt anh.
Đúng vậy......... Cô ta ngụy trang nhiều năm như vậy, đều không đạt được ưu ái của anh!
Nếu, cô ta vẫn không chiếm được, như vậy, cô ta cảm thấy, không cần phải, nhân nhượng như thế nữa!
Cô ta nhếch môi, bật cười, giọng nói bởi vì họng súng tối đen như mực trước mặt mình mà trở nên có chút khàn khàn, có chút run rẩy, có chút sợ hãi: “Thiếu tướng......... Anh thật sự nếu em không rời đi, liền giết em ư?”
“Thiếu tướng, anh có biết không, anh làm như vậy thì anh sẽ hối hận?” Hà An Viện nghĩ, đập nồi dìm thuyền, không có gì hơn cái này đi.
Một khi đã như vậy, mọi người liền xé rách lưới, liều mạng anh chết tôi sống một lần đi!
Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!
Cô ta không chiếm được, cô ta cũng sẽ không để cho bọn họ thật sự dễ chịu như vậy đâu!
Nghĩ đến đây, Hà An Viện như là xác nhận, lại hỏi thêm một lần nữa: “Anh thật sự bảo em đi ra ngoài? Anh thật sự không cần em sao?”