Dịch Giản như là hoàn toàn không có nghe được lời nói của Chung Tình, chỉ nhìn cô, hỏi lặp lại từng chữ một: “Em, không, tín, anh?”
Ngữ khí Dịch Giản như vậy, Chung Tình không phải không sợ hãi.
Cô ngậm miệng lại, không hé răng.
Cũng không liếc mắt nhìn anh một cái.
Đúng vậy, trước đó, anh nói với cô nhiều lời nói như vậy, mang theo cô làm nhiều chuyện như vậy, tặng cô hoa giấy, thậm chí còn nói tiếp chuyện cũ với cô, lời thề son sắt nói với cô, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng bảo cô tin anh......... Còn mang theo cô xem phim, bị thương, lúc xem xong phim, còn nói chỉ cần anh ở đây, thế giới của cô sẽ không thay đổi.........
Chuyện này, đều rõ ràng như thể, mới phát sinh không lâu.
Nhưng, vì sao, giờ này khắc này, cô lại có một loại cảm giác bất đắc dĩ.
Bất đắc dĩ thật sâu.
Cô chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
Tín hoặc là không tin, có quan trọng như vậy sao?
Bạn xem......... Anh ngay cả chị hai, cũng không để cho cô gặp mặt một lần, sao cô có thể tin anh đây?
Dịch Giản nhìn cô không lên tiếng, anh lại là người sâu sắc bực nào, tất nhiên là biết đáy lòng của cô, suy nghĩ cái gì.
Khóe miệng của anh, nhếch lên một nụ cười có chút bất đắc dĩ.
Anh làm nhiều như vậy, thiên tân vạn khổ an bài nhiều như vậy, vì để cho cô không hề giữ lại tín nhiệm chính mình, giao cô cho anh, để anh bảo hộ từng chút một.
Nhưng, hiện tại, cô lại không tin anh!
Anh vươn tay, nâng đầu của cô lên, nhìn ánh mắt của cô: “Vì sao không nói lời nào?”
Cô rũ hạ mí mắt, đáy mắt một mảnh im lặng, không có nước mắt, không có khủng hoảng.
Mặt mày của anh, khí lạnh bộc phát dày đặc, đến giọng nói, cũng lạnh kinh khủng hơn: “Hửm?”
Anh chỉ nói một chữ, như là mang theo sát khí dày đặc!
Anh cũng không phải là một người tích cực, nhưng cố tình gặp gỡ cô, anh lại rất tích cực!
Quả đấm của anh, nắm gắt gao, nhìn chằm chằm cô gắt gao, gân xanh trên trán đều tuôn ra, đó là thời khắc anh chân chân chính chính tức giận: “Em cứ như vậy không tin anh? Có phải hay không? Anh làm nhiều như vậy, đến cuối cùng, em chính là bởi vì anh không cho em đi gặp Chung Hân, em liền không tin anh?!”
Lúc anh rống giận, còn thuận thế vươn chân, đạp đi bàn trà trước mặt.
Khí lực của anh rất lớn.
Lập tức liền đá bàn nặng nề lật ngã trên mặt đất.
Phát ra một trận nổ.
Từ Ngang đứng ở dưới lầu vội vàng chạy lên, hô ở ngoài cửa: “Thiếu tướng.........”